Chương 161: "Chị..."
Những ngày tháng dưỡng bệnh trôi qua đơn điệu lại phong phú, thỉnh thoảng Đường Nhược Dao phải ra ngoài chạy lịch trình, cố gắng hết mức sắp xếp đi về trong ngày, nếu không được, cô cũng sẽ nhanh chóng quay về trong sáng sớm ngày hôm sau, sau đó ôm Tần Ý Nùng ngủ cả một ngày.
Trong cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế, sức khỏe của Tần Ý Nùng dần chuyển biến tốt, nửa tháng sau, cô ấy đề nghị ra viện vớm.
Không còn cách nào, bạn nhỏ ở nhà ngày nào cũng hỏi khi nào mẹ về nhà, sau khi hỏi bác sĩ, nói có thể về nhà tĩnh dưỡng, liền dứt khoát xuất viện. Bác sĩ ngày ngày gặp hai người, có chút chuyện sáng tỏ nhưng không thể nói ra, ý tứ sâu xa nhắc nhở một câu: "Còn phải nghỉ ngơi một thời gian, dần dần điều dưỡng, chú ý đừng vận động quá mức kịch liệt."
Hai người nhìn nhau, lại đồng thời quay mặt đi chỗ khác, vành tai nhuộm lên vệt đỏ.
Ngày xuất viện, tiết trời đương thu, hương thơm mộc tê bay từ ngoài cửa sổ vào, ngọt ngào nồng nàn, giống hệt như không khí trong phòng bệnh lúc này.
Ngoài đồ ngụy trang bắt buộc, dường như Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao quấn ba lớp trong ba lớp ngoài thành bánh chưng – sợ cô ấy không chịu được gió lạnh. Tuy Tần Ý Nùng vô số lần phô trương bản thân là người già trong lòng, nhưng dù sao cũng không phải thật sự già cả, khi Đường Nhược Dao cầm chiếc áo măng tô trong tay nhìn cô ấy nóng lòng muốn thử, Tần Ý Nùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-can/490203/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.