Chương 147: Đây chính là bàn giao của tôi
Trước cửa phòng ăn trong hội quán.
"Hợp tác vui vẻ." Tần Ý Nùng lịch thiệp đưa tay ra, bắt tay với người đàn ông tướng mạo thâm trầm trước mặt, nhiệt độ lạnh lẽo khiến người ta liên tưởng tới con rắn độc trong hang sâu đang thè lưỡi ra.
"Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông kia nắm lại, ngón cái khẽ vân vê mu bàn tay Tần Ý Nùng một cái, "Giám đốc Tần bảo dưỡng rất không tệ."
Nụ cười của Tần Ý Nùng không hề thay đổi.
Tướng mạo của chủ nhân nhà họ Lê, Lê Ích Xuyên nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thật sự của ông ta, giống như ba mươi, rất ít nếp nhăn, tuổi tác dường như không hề lưu lại bất kì vết tích nào trêи mặt ông ta. Ông ta là người cùng thời với Hàn Ngọc Bình, nhỏ hơn Hàn Ngọc Bình vài tuổi, nhưng năm nay đã vào tuổi dưỡng già. Da dẻ rất trắng, là kiểu trắng bệch yếu ớt không thấy màu máu, dường như trong suốt, trong tay cầm chiếc khăn lụa, che lấy miệng ho mấy tiếng.
Nghe nói là căn bệnh từ khi trong bụng mẹ, phải điều trị cả đời.
Hai người buông tay ra.
Đôi mắt dài hẹp của Lê Ích Xuyên khẽ cong lên, đột nhiên nói: "Giám đốc Tần, điều kiện cô đưa ra... có phải là còn có thể thương lượng chút không?"
Tần Ý Nùng nghiêng đầu, nhướng mày: "Tổng giám đốc Lê, đột xuất thay đổi không tốt lắm?"
Ánh mắt Lê Ích Xuyên lướt qua khuôn mặt người phụ nữ trước mặt.
Mười năm qua đi, cô ấy thay đổi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-can/490189/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.