Chương 116: Em đi đón chị! Điện thoại ngắt máy không hề báo trước. Tần Ý Nùng nghe được những tiếng tút tút từ bên trong, cong lên nụ cười khổ. Sau đó vành mắt chua xót, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn đèn lớn trêи trần nhà phòng khách, rất sáng, chói đến mức mắt đau nhức, cô ấy nhắm mắt lại, đáy mắt có chút ươn ướt. Ninh Ninh nắm lấy tay của Tần Ý Nùng, lắc nhè nhẹ: "Mẹ?" Tần Ý Nùng cúi đầu: "Ừm?" Ninh Ninh hỏi: "Mẹ không vui sao ạ?" Tần Ý Nùng rất dịu dàng nói: "Không có, sao lại nói vậy?" Ninh Ninh nghiêng đầu, trong đôi mắt to có chút khó hiểu, nhìn cô ấy: "Chỉ là cảm thấy, mẹ rất buồn." Tần Ý Nùng ôm nó ngồi vào lòng mình, biểu hiện một mặt yết ớt trước mặt con trẻ, vùi mặt vào vai bạn nhỏ, dìu dịu nói: "Được rồi, mẹ đang rất buồn." Khó khăn lắm cô ấy mới run rẩy nghiêm túc đi được một bước nhỏ, chủ động thổ lộ bí mật lớn nhất của bản thân với cô, nhưng kết quả hiện thực lại trái với mong ước. Cô ấy từng giả thiết phản ứng của Đường Nhược Dao, im lặng không nói, đau lòng rơi nước mắt, hoặc là hỏi ra những nghi vấn từ đáy lòng, hoặc là... là giữ nguyên vẻ lạnh lùng trầm ngâm, giống như biểu hiện trước giờ của cô, sẽ không buông bỏ, nhưng không ngờ cô sẽ trực tiếp cúp điện thoại của cô ấy. Cho nên cảm xúc và sự chờ đợi đã tích tụ rơi vào hư vô, không thể diễn tả cảm xúc. Cho nên như vậy là... kết thúc rồi sao?" "Đừng buồn mà." Tay nhỏ của Ninh Ninh dịu dàng vỗ vỗ lên vai cô ấy, khẽ khàng nói, "Con sẽ mãi ở bên mẹ." "Mẹ cũng sẽ mãi ở bên Ninh Ninh." Tần Ý Nùng ngẩng mặt lên, chạm lên đầu mũi của bạn nhỏ, buông Ninh Ninh xuống, dịu dàng cười: "Đi nào, mẹ chơi xếp hình với con." Ninh Ninh vui vẻ nói: "Vâng ạ." Lúc nhỏ Tần Ý Nùng chưa từng được chơi những loại đồ chơi "xa xỉ" lại "văn minh" này, cô ấy chỉ chơi những trò như lăn vòng, bắn bi, trêu chó nghịch mèo, cho nên trêи danh nghĩa là cô ấy chơi cùng Ninh Ninh, trêи thực tế là gây rối. Ninh Ninh bị cô ấy trêu chọc cười khúc khích mãi, tạm thời làm cô giáo nhỏ, dạy cô ấy xếp thế nào. Phòng khách nhất thời tràn ngập tiếng cười tình cảm, Kỷ Thư Lan dọn dẹp nhà bếp xong, liền nhìn thấy cảnh tượng mẹ hiền con thảo ngay trước mắt. Ninh Ninh ngẩng đầu, vẫy tay với bà nói: "Bà ngoại, bà cũng tới đây đi ạ." Kỷ Thư Lan cười khiến nếp nhăn càng sâu, nói: "Đợi bà ngoại đi lấy mắt kính đã." Bà nói xong đi về phòng, Ninh Ninh bò dậy, nhanh như thoắt: "Cháu đi lấy! Cháu biết ở đâu!" Kỷ Thư Lan bật cười. Tần Ý Nùng cũng ở một bên cười. Kỷ Thư Lan nói: "Lâu rồi không thấy con bé vui như thế, con ở nhà vẫn tốt hơn." Tần Ý Nùng nói: "Con quay xong phim này, sẽ cho bản thân nghỉ một tháng." Tình trạng của Ninh Ninh khiến cô ấy ý thức được, tình yêu cô ấy dành cho đối phương vẫn không thể đủ, đây là lúc nên dành nhiều sự quan tâm cho gia đình. Ninh Ninh bạch bạch bạch chạy ra, váy nhỏ bay lên, lúc đến trước mặt hai người giống như nhào tới, trong tay cầm hộp kính mắt. Kỷ Thư Lan đeo kính lên, một nhà ba người cùng chơi trò chơi của con trẻ. Kỷ Thư Lan ngày ngày ở nhà chơi cùng bạn nhỏ, cho dù đã có tuổi, cũng mạnh hơn so với Tần Ý Nùng, có lẽ là không khí quá thoải mái, bà thỉnh thoảng còn trêu đùa làm mặt nguy hiểm với Tần Ý Nùng đang chơi xếp hình. Tần Ý Nùng không chơi được trò này, sau đó dứt khoát không chơi nữa, mà ngồi ở bên cạnh nhìn, trong mắt chan chứa ý cười. Đây là tất cả những thứ cô ấy phải che chở, cũng là thứ duy nhất cô ấy có được, tuyệt đối không thể xuất hiện biến cố, cũng không thể làm ra bất cứ nguy hiểm nào. Như vậy đã là tốt lắm rồi. Trong vô số đêm tối, cô ấy đều kiên trì với suy nghĩ này, dựa vào trách nhiệm trêи vai, ép buộc bản thân giãy giụa khỏi vũng bùn muốn buông bỏ, đón một ngày mới tới, ngày lại qua ngày, năm lại qua năm. Nhưng như thế thật sự tốt sao? Không có gì không cam tâm sao? Một tay Tần Ý Nùng chống lên sàn, ánh mắt nhìn về màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ. ... Nổi gió rồi. Đột nhiên cô ấy nhớ tới buổi tối hôm đó ở đoàn làm phim Đường Nhược Dao cùng cô xem tivi, tương lai được miêu tả trong miệng cô, đặc sắc hơn rất nhiều so với thứ hiện tại cô ấy có thể nhìn tới điểm cuối cùng, cô ấy luôn sốt ruột chạy trốn khỏi tương lai có cô. Nhưng, cô ấy vẫn muốn ôm theo dũng khí không biết tên sao? Ai biết lần nữa cô ấy bước chân ra ngoài, sẽ là vực thẳm nào? Một mình cô ấy xảy ra chuyện không quan trọng, nhưng mẹ và con cô ấy phải làm sao? Chị gái đã chết rồi, cô ấy là chỗ dựa duy nhất trong nhà, cô ấy không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tần Ý Nùng mỉa mai cong khóe môi, đầu lưỡi đều là vị đắng, rũ mí mắt xuống. Quả nhiên vẫn dao động, gần đây luôn nghĩ tới một số chuyện không thực tế. Phải tỉnh táo hơn, lí trí hơn. "Con đi rót nước, hai người uống không?" Tần Ý Nùng đứng dậy khỏi sàn nhà, cầm cốc thủy tinh trêи bàn. Ninh Ninh giơ tay: "Con uống!" Kỷ Thư Lan nói: "Rót một cốc cho mẹ nữa." Tần Ý Nùng đến nhà bếp, nước trong bình đã lạnh rồi, cô ấy rót cho mình một cốc nước lạnh thật đầy, ngửa đầu uống một hơi cạn, sau đó đun nước mới. Bây giờ ấm nước đun rất nhanh, không bao lâu liền vang lên tiếng tút tút nước sôi. Âm thanh hơi lớn, khiến Tần Ý Nùng không nghe được âm thanh bên ngoài. Mãi đến khi Ninh Ninh cầm điện thoại chạy vào. "Mẹ ơi mẹ, điện thoại của mẹ!" "Ừm?" Tần Ý Nùng nhướng mày, lúc này còn ai gọi điện cho cô ấy? Tần Ý Nùng nhận điện thoại, trêи màn hình hiển thị một dãy số điện thoại cô ấy thuộc lòng, thậm chí lúc cô ấy nhận điện thoại, đầu ngón tay khẽ run rẩy, cô ấy trượt vào nút nghe, đưa đến bên tai, không nói gì. Đối phương gọi cô ấy: "Cô Tần." Dừng một lát, mang theo đôi phần xin lỗi, "Ban nãy không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống sàn, cho nên..." "Ừm." Tần Ý Nùng không thể không hít vào một hơi thật sâu, mới có thể phát ra âm mũi. "Em..." Đường Nhược Dao cúi đầu nhìn đầu ngón chân, cười khổ. Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lí nhiều đến đâu, cũng không có cách nào bình tĩnh đối mặt với Tần Ý Nùng nhanh như thế. Tần Ý Nùng từng thăm dò cô, nói cô ấy có con, lúc đó Đường Nhược Dao coi như nghe chuyện đùa, cho rằng cô ấy muốn cô từ bỏ, cô ấy tạo ra một cái cớ, thậm chí còn giận dỗi nghĩ, cho dù có kết hôn thì sao, cùng lắm thì cô đợi cô ấy li hôn. Sau đó đến phim trường, nói chuyện về nhân vật, Tần Ý Nùng lần nữa thấp thoáng biểu thị cô ấy có trách nhiệm của cô ấy, Đường Nhược Dao còn chạy đi tìm Hàn Ngọc Bình, từng bước đẩy lùi giả thiết cô ấy đã lập gia đình. Mãi đến khi một tiếng "mẹ" non nớt vang lên phá vỡ tất cả ảo tưởng của cô, cô không nghĩ gì, trực tiếp đưa tay ấn cúp điện thoại. Là ảo giác, âm thanh cô nghe được không phải là thật, cuộc điện thoại này cũng không phải là thật. Trừ phi đứa trẻ kia cũng là cô ấy thuê về, chỉ để ép cô từ bỏ. Nhưng bây giờ cô ấy đang ở nhà, làm sao cô ấy có thể dự đoán cô sẽ gọi điện thoại cho cô ấy vào lúc nào, trùng hợp gọi đứa trẻ thuê về gọi một tiếng mẹ. Từng nghĩ là một chuyện, thật sự đối diện sự thật là một chuyện khác. Nói cho cùng Đường Nhược Dao chỉ là một cô gái mới 23 tuổi, dũng cảm vì tình yêu là một chuyện, biết rõ người trong lòng đã có gia đình, vẫn muốn đánh bại kẻ địch tiến lên, không chỉ chịu những trở ngại trùng trùng từ bản thân, còn phải chịu đựng lời trách mắng từ đạo đức lương tâm. Nói đi nói lại, cô thật sự đủ hiểu về Tần Ý Nùng sao? Gia đình cô ấy thật sự bất hạnh sao? Cô bắt đầu hoài nghi. Cô ấy là người mạnh mẽ như thế, ai sẽ để cô ấy có cuộc sống không hạnh phúc? Liệu có phải thật ra cô ấy sống rất tốt, bản thân cô chỉ là một người cô ấy tán tỉnh bên ngoài mà thôi, giống như rất nhiều người đàn ông có tiền có thế, cờ đỏ trong nhà không đổ, ở ngoài cờ màu tung bay? Cảm xúc của Đường Nhược Dao phức tạp trước giờ chưa từng thấy, hỗn loạn tê dại kéo đến, ngay cả nhịp tim cũng tê liệt. Cô ngồi trêи sàn nhà lạnh lẽo trong phòng, chân tay vô thức run lên, rất lâu mới tìm được ý thức của mình, cô chưa sắp xếp được cảm xúc, chỉ là một sự kϊƈɦ động xui khiến, gọi điện thoại lại cho Tần Ý Nùng. Cho dù nói thế nào, cúp điện thoại là không đúng. Ninh Ninh ngửa đầu lên, hiếu kì chớp chớp mắt. Bàn tay Tần Ý Nùng đặt lên đầu Ninh Ninh, xoa xoa, lịch sự nhưng xa cách nói với đầu dây bên kia: "Muộn vậy rồi cô Đường còn gọi điện thoại tới có chuyện gì sao?" Ninh Ninh nghiêng đầu. Đường? Đường Nhược Dao: "Không, không có chuyện gì ạ, chỉ là muốn xin lỗi cô." Tần Ý Nùng: "Tôi nhận, còn chuyện gì sao?" Đường Nhược Dao lại không lên tiếng, nhưng cô không muốn ngắt điện thoại, cô sợ cô ngắt điện thoại một cái, sẽ lún vào những suy đoán không vui về Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp trong điện thoại, sau đó là âm thanh kéo khóa, âm thanh tiếng giấy sột soạt, Đường Nhược Dao rất căng thẳng, lắp bắp nói: "Em muốn tìm cô để thảo luận kịch bản, em có một vấn đề không hiểu, liên quan tới..." Tần Ý Nùng lạnh lùng ngắt lời cô: "Chuyện kịch bản thì đợi tôi về, gặp mặt rồi nói sau." Cô từ chối tiếp nhận như thế, không muốn hỏi lấy một câu sao? Đường Nhược Dao nhanh chóng dừng động tác lật giấy lại, lập tức trầm ngâm, nói: "Vâng." Có lẽ âm thanh của cô quá thất vọng, Tần Ý Nùng dịu giọng, nói: "Ngày mai tôi về rồi, có lẽ buổi chiều sẽ quay phim bình thường." "Vâng." "Ngủ ngon." "... Ngủ ngon." Qua lúc lâu, Đường Nhược Dao nghe thấy âm thanh mênh ʍôиɠ trong điện thoại, động đậy khóe môi, hỏi: "Cô Tần, sao cô... chưa cúp điện thoại?" "Quên mất." Tần Ý Nùng nói, sau đó ngắt máy. Tút tút tút. Đột nhiên vang lên tiếng ngắt máy, khiến Đường Nhược Dao ngẩn ra, trong lòng thấp thoáng lướt qua một suy nghĩ, Tần Ý Nùng giống như đang đợi cô nói gì đó. Nhưng điện thoại đã ngắt rồi, Đường Nhước Dao cũng không có dũng khí gọi lại. Cô cũng cần bình tĩnh lại, phân tích lại toàn bộ câu chuyện một lần nữa. ... Tần Ý Nùng khóa màn hình đặt sang một bên, bưng hai cốc nước ra ngoài, Ninh Ninh giống như cái đuôi đi theo sau lưng cô ấy: "Vừa nãy ai gọi điện thoại cho mẹ thế ạ? Con nghe mẹ gọi cô ấy là cô Đường, cô ấy là giáo viên sao ạ?" Tần Ý Nùng cười: "Không phải, con nít, quan tâm nhiều vậy làm gì hả?" Ninh Ninh nhún nhảy: "Là đồng nghiệp mới của mẹ ạ?" Tần Ý Nùng im lặng, nói: "Không phải, đồng nghiệp cũ." Ninh Ninh chắc chắn nói: "Vậy là chị Dao rồi." Tần Ý Nùng phục cô bé rồi, dừng bước chân kinh ngạc nhìn nó: "Thế mà con cũng có thể đoán ra sao?" Ninh Ninh cho mẹ nó một ánh mắt "không chịu nổi", như bà cụ non thở dài nói: "Con chỉ quen mỗi chị ấy, lần trước mẹ còn nói có thời gian sẽ dẫn con đi gặp chị ấy, rảnh rỗi của người lớn mọi người, là vĩnh viễn không rảnh rỗi." Ánh mắt của Tần Ý Nùng tối lại. Không chắc cô ấy muốn gặp con. Ninh Ninh: "Tên đầy đủ của chị Dao là gì ạ? Đường Dao sao ạ? Chữ Dao nào là? Dao trong dao động lắc qua lắc lại sao ạ?" Tần Ý Nùng phì cười: "Không phải, là... Dao trong dao viễn (xa xôi)." Ninh Ninh gật đầu, hỏi: "Viết thế nào ạ?" Bạn nhỏ đang trong giai đoạn nhận biết chữ quan trọng, nghe thấy từ lạ liền hỏi cách viết theo thói quen. Tần Ý Nùng đặt hai cốc nước lên bàn trà, tìm giấy bút trong ngăn kéo, ngồi xổm trước bàn trà, nghiêm túc viết xuống từng nét chữ trong tên Đường Nhược Dao. Ninh Ninh nhìn thấy, nói một câu: "Đường, Nhược, Dao, thì ra là ba chữ này." Sau đó oa một tiếng, nói, "Bà ngoại lại gạt người, bà nói chữ viết của mẹ xấu lắm, chẳng phải chữ này rất đẹp sao ạ?" Kỷ Thư Lan nghe xong nhích lại gần, ngạc nhiên nói: "Con luyện chữ à?" Thật hiếm thấy, chữ giun chữ dế tám trăm năm lại viết ra hình ra dạng thế này, không nói tới việc ngay ngắn, còn có cả sự sắc sảo. Vành tai Tần Ý Nùng vô duyên vô cớ nóng lên, qua loa nói: "Vâng, rảnh rỗi không có việc gì làm liền luyện tập." Ninh Ninh kϊƈɦ động nói: "Con cũng muốn mẹ viết tên con!" Nói xong lại đẩy tờ giấy tới, mắt to sáng lên, viết đầy chữ mong chờ. Tần Ý Nùng: "..." Bàn tay cầm bút của cô ấy đột nhiên nóng bỏng, nên giải thích với con gái thế nào đây, mẹ chỉ viết đẹp ba chữ này thôi, nhưng không luyện viết tên con. Kỷ Thư Lan góp vui cười cười: "Mẹ cũng xin một chữ được không?" Ninh Ninh: "Mẹ viết đi ạ." Tần Ý Nùng dứt da đầu viết tên Ninh Ninh, chữ Tần còn ổn, họ của cô ấy, viết hơn hai mươi năm, không nói tới ngay ngắn, ít nhất cũng như nước chảy bèo trôi, ra hình ra dạng. Đến chữ Gia bắt đầu gà bới, nét ngang đầu tiên thiếu chút nữa viết cong, đầu bút cũng giống như có ý thức của riêng mình, xiên ngang xiên dọc, thiếu chút nữa lảo đảo thành con giun. Tần Ý Nùng rơi vào im lặng, năm đó tại sao cô ấy không đặt tên cho Tần Gia Ninh là Tần Nhất Nhất, Nhị Nhị, Tam Tam gì cũng được. Nửa chữ "cát" trong chữ Gia viết xong, nhìn chữ viết như vuốt gà trước mắt, trêи mặt Tần Ý Nùng lộ ra vẻ lúng túng, liền vo viên tờ giấy vứt vào thùng rác, nói: "Mẹ viết lại tờ khác." Ninh Ninh vẫn tràn ngập hi vọng, vô cùng tin tưởng Tần Ý Nùng có thể biết ra tên cô bé đẹp đẽ nhất. Tần Ý Nùng miễn cưỡng viết xong tên Tần Gia Ninh, vì viết rất cẩn thận, thoát ly khỏi chữ viết gà bới của cô ấy, hơn nữa kết cấu rời rạc, vừa to vừa tròn, sự chờ đợi của Ninh Ninh tan vỡ, miệng nhỏ tủi thân bĩu ra. Tần Ý Nùng nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi mà, lần sau mẹ sẽ viết thật đẹp cho con." Ninh Ninh thu lại tờ giấy kia, mặt nhỏ cong lên nụ cười, khen ngợi nói: "Cái này cũng rất đẹp rồi mà." Tần Ý Nùng thơm lên mặt cô bé, nhìn Kỷ Thư Lan: "Mẹ, mẹ cần không?" Đối với mẹ cô ấy, cô ấy tùy tiện viết xấu đến mức nào cũng không quan trọng. Kỷ Thư Lan như đang thất thần, Tần Ý Nùng gọi bà bà cũng không phản ứng, Tần Ý Nùng nâng cao âm lượng, hỏi lại một lần, Kỷ Thư Lan mới hoảng hốt hoàn hồn, nói: "Cần, con viết cho mẹ một chữ đi." Tần Ý Nùng có chút bất ngờ, nhưng vẫn viết ra một chữ "Kỷ Thư Lan" xấu xí. Kỷ Thư Lan nói: "Viết thêm tên con nữa đi, rõ ràng, không phải chữ kí trêи bảng kí tên của con rồng bay phượng múa lắm sao." "Dạ?" Đầu bút của Tần Ý Nùng khựng lại, gạch đi cái tên đã viết một nửa, viết lại một lần ở bên cạnh. Tên của cô ấy, chỉ có thể nói là không xấu, miễn cưỡng có thể vừa mắt, tuyệt nhiên không có cốt cách gì, hơn nữa nghiêng hẳn về một bên. Ánh mắt của Kỷ Thư Lan lóe sáng, như có suy nghĩ gì đó. Cả gia đình ở phòng khách chơi đùa thêm một lúc, Ninh Ninh kéo tay Tần Ý Nùng: "Mẹ, con muốn đi tắm." Tần Ý Nùng dẫn bạn nhỏ đi lấy quần áo tắm rửa. Ánh mắt của Kỷ Thư Lan nhìn tới thùng rác bên cạnh bàn trà, nhân lúc hai người quay lưng đi về phòng, đưa tay ra nhặt tờ giấy lại, mở ra, gấp lại, kẹp vào trang sách. Im lặng như tờ. Tần Ý Nùng về phòng ngủ, Ninh Ninh đang ngủ say bên gối. Kỷ Thư Lan đeo kính lão, bàn tay gầy gò run rẩy lật trang giấy kẹp trong quyển sách ra, mở ra, tỉ mỉ quan sát dưới ánh sáng, mạnh mẽ mềm mại, rất có lực, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bà cũng không tin Tần Ý Nùng có thể viết ra chữ như thế. Đường Nhược Dao. Kỷ Thư Lan lặng lẽ đọc lên cái tên này, mở khóa màn hình điện thoại của mình, rất lâu mới tìm được trình duyệt web, nhập vào ba chữ này lên thanh tìm kiếm lạ lẫm, xác nhận. Cảm ơn internet vạn năng, trêи màn hình nhanh chóng hiện lên thông tin của Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao, nữ, sinh ngày X tháng X năm 1996 ở thành phố Z tỉnh J, tốt nghiệp Cử nhân học viện Hí Kịch Thủ Đô khóa 2014, nữ diễn viên người Trung Quốc. Sau đó là một số thông tin phim ảnh, giải thưởng giành được, Kỷ Thư Lan lướt từng trang từng trang, nhìn thấy một dòng: Đang đóng cửa quay phim "Bản Sắc", bạn diễn chính Tần Ý Nùng. Kỷ Thư Lan khựng lại, lướt lên trêи tìm ảnh Đường Nhược Dao, nhất thời cảm thấy quen mắt không thốt thành lời. Bà thoát khỏi trình duyệt, tìm kiếm từ khóa liên quan, Tần Ý Nùng Đường Nhược Dao, đầu tiên hiện lên tin đồn hẹn hò đồng tính phim giả tình thật trêи phim trường – Tần Ý Nùng đã bác bỏ tin đồn, nhưng trước giờ tin đồn vẫn được quan tâm hơn việc bác bỏ tin đồn, cho nên những thông tin xếp đầu trong mục tìm kiếm vẫn là tin tức cũ, lướt xuống dưới, là lễ tốt nghiệp của Cử nhân học viện Hí kịch Thủ Đô năm ngoái, Tần Ý Nùng đích thân trao bằng tốt nghiệp cho Đường Nhược Dao. Kỷ Thư Lan ở nhà không có việc gì làm, bà chỉ có một đứa con gái là Tần Ý Nùng, cũng thường xuyên quan tâm tới tình hình của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cũng dặn dò Quam Hạm gửi cho bà những lịch trình công khai không quan trọng, hoặc là một số video phỏng vấn liên quan tới cô ấy, cho nên Kỷ Thư Lan từng gặp Đường Nhược Dao trong video. ... Mẹ, con thích bất kì ai, mẹ cũng sẽ không có ý kiến gì chứ? ... Mẹ chỉ cần con sống tốt. ... Cho dù người đó... ... Người đó làm sao? ... Không có gì ạ. Người đó? Cô ấy? Đồng tử của Kỷ Thư Lan đột ngột co lại, tờ giấy trong tay trượt xuống qua khẽ tay, lơ lửng rơi xuống đất. Gió đêm cuộn lấy lá cây quay vòng, thổi đến cửa sổ tầng hai, đột ngột đến rồi lại bay về phương xa. Tần Ý Nùng ngồi trêи quầy bar trong phòng, một tay bưng lấy cốc thủy tinh, tay còn lại chống cằm, nhìn màn hình điện thoại tối đen. Cô ấy uống một ngụm rượu, mở khóa màn hình, màn hình hiển thị cuộc trò chuyện của cô ấy và Đường Nhược Dao, bên trong có một tin nhắn [Ngủ ngon] lặng lẽ nằm đó từ tối qua, trang cá nhân cũng không có trạng thái mới. Tần Ý Nùng lại uống thêm một ngụm, cốc thủy tinh vừa rót đầy rượu chỉ còn lại một chút thấy đáy, ánh mắt tối đi. Đầu ngón tay của cô ấy cuộn chặt lại rồi lại thả lỏng, cử động những khớp tay cứng ngắc, cầm điện thoại lên. ... [@Sài Sài Sài Tử Thu ra đây chịu đánh] Đường Nhược Dao miết ấn đường, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên ở một bên, nhóm chat kịch bản rất lâu chưa có động tĩnh lại xuất hiện một tin nhắn. Nói ra những lời như thế, đương nhiên chỉ có Tần Ý Nùng. Nửa đêm canh ba, chị ấy còn đọc kịch bản sao? Đường Nhược Dao nghĩ. Con người vốn được mệnh danh công tác dài ngày Hàn Tử Thu hùng hổ không sợ chết nổi bọt: [Đến đây đến đây [Đánh tôi đi.jpg] Tần Ý Nùng bừa bãi nhấp vào: [Chùy sắt][Phi dao][Phi hai dao][Máy móc bộp bộp bộp] Đường Nhược Dao nhìn biểu tượng cảm xúc không ngừng hiện lên trong nhóm, căn bản không phù hợp với phong cách nhất quán của Tần Ý Nùng, đột nhiên cô có trực giác, cũng gửi một tin nhắn giống vậy [@Sài Sài Sài Tử Thu ra đây chịu đánh] Biểu tượng cảm xúc bay loạn của Tần Ý Nùng lập tức dừng lại. Sài Tử Thu: [Oa, hai người bàn bạc là được rồi, hùa nhau làm bậy, phu thê song kính, hừ, tôi đi đây] Sài Tử Thu biến mất, Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm hình đại diện của Đường Nhược Dao, lòng bản tay vô thức đổ mồ hôi. Quả nhiên em ấy vẫn chưa ngủ. Đường Nhược Dao cố tình đợi một phút, thăm dò: [Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi] Tin nhắn hệ thống ngay lập tức hiện lên: [Tần Ý Nùng đã nhận lì xì của bạn] Cô ấy đang đợi cô. Đường Nhược Dao to gan dát vàng lên mặt mình, ngón tay run lên vì căng thẳng, chạm những hai cái mới thuận lợi vào mục nói chuyện riêng: [Sao cô Tần vẫn chưa ngủ ạ? Không phải sáng mai có chuyến bay sao?] Tần Ý Nùng: [Sao em biết tôi bay sáng?] Đường Nhược Dao: [Cô nói buổi chiều quay phim bình thường] Tần Ý Nùng: [Tôi nói rồi sao?] Rõ ràng cách một màn hình, lời nói cũng rất ngắn gọn, nhưng Đường Nhược Dao lại phát hiện một tia thân mật khác hẳn thường ngày. Cảm xúc tiêu cực ngập tràn trong lòng đột nhiên được giải tỏa, vô thức cong môi, gõ chữ: [Cô nói rồi] [Vậy thì nói rồi, có tuổi rồi, trí nhớ không tốt] Tần Ý Nùng cầm điện thoại bằng hai tay nhanh chóng gõ chữ. [Không phải mới 29 sao ạ?] [Còn một tháng nữa là 30] Em đón sinh nhật với chị, Đường Nhược Dao chần chừ, xóa mấy chữ ấy đi, sửa thành: [Sinh nhật cô gần với thời gian phim đóng máy, em đoán chừng đoàn làm phim sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật cho cô, làm sinh nhật trước] Em cũng sẽ có thể lần đầu tiên đón sinh nhật cùng chị. [Ừm, tiết kiệm tiền mua bánh] Tần Ý Nùng nhàn nhạt trả lời. Đường Nhược Dao không biết trả lời thế nào, những lời quá thân mật thì sợ không cẩn thận giẫm phải bẫy của đối phương, quá khách sáo thì sợ cô ấy lười nói chuyện với cô. Không đợi cô nghĩ được kết quả, Tần Ý Nùng nói: [Tôi muốn đi ngủ] "Ơ." Rõ ràng đối phương không nghe được, Đường Nhược Dao vẫn nói ra một tiếng, lập tức gõ chữ nói: [Sớm vậy sao ạ?] Cô vừa mới nói được đôi câu! Tần Ý Nùng cong khóe môi: [Tôi bay sáng] Đường Nhược Dao cắn môi: [Vậy cô ngủ đi ạ, ngày mai gặp] Tần Ý Nùng: [Ngày mai gặp] Đường Nhược Dao ngả ra giường, nỗi buồn trong lòng bị quét sạch. Tần Ý Nùng chủ động liên lạc với cô rồi! Tuy mượn cái cớ Sài Tử Thu để giấu giếm, nhưng, cô ấy thật sự chủ động liên lạc với cô, con nói những mấy câu. Đường Nhược Dao quá buồn quá vui, cả người đều hỗn loạn, cuộn chăn lăn mấy vòng, mới dần dần bình tĩnh lại. Cô đang suy nghĩ lại, không thể để cảm xúc chi phối. "Đạo diễn Hàn." Đường Nhược Dao gọi điện thoại cho Hàn Ngọc Bình, "Lần trước chú nhắc tới quyển lịch trình những năm trước của Tần Ý Nùng, có thể gửi cho cháu không ạ?" Hàn Ngọc Bình là người thích về nhà, Tần Ý Nùng xin nghỉ ông cũng về nhà với vợ. Hàn Ngọc Bình nói: "Được, ngày mai tôi quay lại đoàn phim, sẽ mang cho cháu." Đường Nhược Dao: "Cảm ơn đạo diễn Hàn, chú xác định chị ấy thật sự không có thời gian mang thai sinh con không ạ?" Hàn Ngọc Bình mất kiên nhẫn nói: "Tôi xác định, sinh con cũng đâu phải thổi quả bóng, phù một hơi thì phồng lên, xì một hơi thì đẻ được, mỗi ngày tôi đều gặp nó, cũng không thấy nó to bụng." Đường Nhược Dao: "Vậy chú có từng nghe chị ấy có con gái nuôi không ạ?" Hàn Ngọc Bình nín thở: "Cháu đang nói cái gì thế? Tiểu Đường, không phải tôi nói cháu, nếu cháu thật sự có chuyện gì thì cứ mặt đối mặt nói với nó, đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ. Nếu con bé không chịu nói thật, cháu trực tiếp dẫn nó tới trước mặt tôi, ở trước mặt tôi, hai đứa đối chất." Ông ấy là người thẳng tính, rất ghét quanh co lòng vòng, đặc biệt là hai cô gái này yêu đương, tâm tư tế nhị không thôi, Hàn Ngọc Bình vẫn sợ hai người đoán đi đoán lại đến cuối cùng chuyện tốt lại thành không đâu vào đâu. Đường Nhược Dao nghe kiến nghị thô lỗ của ông, nhất thời dở khóc dở cười, nhịn lại, nói: "Vâng ạ, cháu sẽ suy nghĩ." Hàn Ngọc Bình: "Nghỉ sớm đi, chiều phải quay phim đấy." Ăn liền lúc hai viên thuốc trợ tim, Đường Nhược Dao kiên định hơn rất nhiều, cô xuống giường rót cốc nước, vừa uống vừa nghĩ lại, lí trí phân tích những chuyện xảy ra tối nay. Tần Ý Nùng bảo mật nghiêm ngặt tình trạng gia đình, lên mạng không kiểm tra được bất kì tin tức nào, nghe phản ứng của Hàn Ngọc Bình, chắc chắn ông không biết sự tồn tại của đứa trẻ này. Hàn Ngọc Bình có lẽ là người thân thiết hiếm hoi trong giới với Tần Ý Nùng, ngay cả ông ấy cũng không biết, bản thân cô lại biết, con là Tần Ý Nùng chủ động tiết lộ với cô. Điều này rốt cuộc là tuyệt chiêu cô ấy ép cô không thể không từ bỏ, cô ấy phải mạo hiểm như vậy sao? Hay là... cô ấy quyết định tiến một bước mở lòng với cô? Nghĩ tới khả năng sau, mọi tế bào trêи người Đường Nhược Dao đều rung động, ngón tay nắm lấy cốc nước khẽ run lên. Đổi cách lí giải, kết quả hoàn toàn khác biệt. Chỉ có một vấn đề bày ra trước mặt cô: Tần Ý Nùng thật sự đã kết hôn rồi sao? Nếu kết hôn rồi, cô ấy từng hạnh phúc sao? Nếu đáp án là phủ định, cô vẫn còn dũng khí vô hạn. Cho dù cô ấy có con hay không, đứa con có phải là con đẻ của cô ấy hay không, cô cũng không quan tâm! Tần Ý Nùng rất lâu không cúp điện thoại, rốt cuộc đang đợi điều gì? Hàn Ngọc Bình nói đúng, cô không thể mãi dựa vào suy đoán. Cô phải đích thân hỏi cô ấy! Đường Nhược Dao mãi đến nửa đêm mới ngủ, đặt chuông báo thức lúc 6 giờ, giật mình ngồi dậy gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Chuyến bay lúc mấy giờ?] Tần Ý Nùng vừa đánh răng rửa mặt xong, không khí ở thủ đô không tốt, trời cũng sắp sáng rồi, nhưng đường chân trời vẫn tối đen, cô ấy cầm điện thoại trêи tủ đầu giường lên, cho là tin nhắn rác, dự dịnh tùy tiện xóa đi, nhưng lại ngây ra tại chỗ. Có phải cô... có chút vượt quá giới hạn rồi không? Tần Ý Nùng nghĩ như thế, nhưng ngón tay vẫn tự động thành thật trả lời: [8 giờ bay, chuẩn bị đến sân bay rồi] Đường Nhược Dao: [Mấy giờ hạ cánh] Tần Ý Nùng còn chưa gõ chữ xong, lập tức một tin nhắn lại hiện lên. Đường Nhược Dao: [Em đi đón chị] Tần Ý Nùng: "..." Trời vừa rạng sáng, Quan Hạm bảo vệ Tần Ý Nùng lên xe chuyện dụng, nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, ánh mắt thoáng ngạc nhiên hỏi một câu: "Chị Tần, chị có chuyện gì vui sao ạ?" Tần Ý Nùng mím lại ý cười trêи môi, nhàn nhạt nói: "Tàm tạm." Nói xong, giọng điệu tùy tiện nhắc tới, "Ừm, cái đó, Dao Dao muốn đến sân bay đón tôi." Cô ấy lúng túng cúi đầu, ngón cái cọ cọ lên đầu mũi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]