Chương 107: Mở cửa
Hai người dường như còn nói gì đó, nhưng đã không lọt nổi tai Tần Ý Nùng nữa.
Lọt qua khe cửa đang mở, ánh mắt ʍôиɠ lung trong nước mắt của Tần Ý Nùng chạm vào một ánh mắt không chờ đợi.
Dáng vẻ đối phương giống như rất sửng sốt.
Trước mắt Tần Ý Nùng là một mảng mơ hồ, không kịp nhìn rõ người nhìn tới đây là ai, cho dù là ai, cô ấy đều không thể để đối phương nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Đồng tử cô ấy đột nhiên co lại, hoảng hốt muốn đóng cửa.
Nói thì lâu làm thì nhanh, bóng dáng người đó nhanh như tia chớp xông tới, lòng bàn tay bộp một tiếng đè lên trêи cửa, ngăn lại tư thế đóng cửa.
Tần Ý Nùng đè vai lên cửa, một tay lau nước mắt, dùng lực đẩy ra ngoài.
Gân xanh trêи trán người ngoài cửa nổi lên, không lui một phân, hơn nữa khoảnh khắc lúc xông tới động tác cũng nhanh nhẹn chen một chân vào khe cửa, cô đè thấp giọng, cắn răng gọi tên người phụ nữ ấy: "Tần Ý Nùng."
Là Đường Nhược Dao.
Đầu óc Tần Ý Nùng ù một tiếng, sao em ấy lại tới đây?
Tâm tư Đường Nhược Dao không chút tập trung ăn tối với Lâm Nhược Hàn, cũng không tập trung quay về, chỉ có lúc lên tầng – tới gần nơi có Tần Ý Nùng mới tập trung lực chú ý, ánh mắt bắt được động tác đóng cửa của Tần Ý Nùng, nhưng chỉ lướt qua một cái, cô không dám chắc chắn.
Sau đó Lâm Nhược Hàn tới mượn phòng tắm, cô đồng ý. Thật ra trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-can/490149/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.