Chương 7: Dấu hôn ám muội Cho dù khu nhà được bảo mật an toàn, Quan Hạm vẫn có thói quen chú ý đến xung quanh sau đó mới để Tần Ý Nùng lên xe. Xe chuyên dụng an toàn rời khỏi cổng khu nhà, băng băng trêи đường phố giữa đêm khuya, từng ánh đèn đường chiếu xuống, rọi lên một chiếc bóng lẻ loi. "Đưa chị về nhà hay là?" Quan Hạm kính cẩn hỏi. "Tùy tiện tìm cho tôi khách sạn nào đó đi, sáng mai 9 giờ đón tôi đến công ty, buổi chiều về nhà." Tần Ý Nùng nhíu mày đáp. Mẹ cô ấy đã có tuổi, chất lượng giấc ngủ không tốt, không cần thiết nửa đêm về nhà đánh thức người già. Tần Ý Nùng đã đánh tiếng trước với mẹ rằng phải tham gia một buổi tiệc, ở lại nhà bạn, cho nên ngày mai mới có thể về nhà. Quan Hạm gật đầu, lấy máy tính bảng ra, ngón tay linh hoạt chạm lên màn hình, tóm tắt trọng tâm: "Vậy em hẹn bác sĩ tâm lí cho chị vào chiều ngày kia nhé? Sáng ngày kia có buổi chụp ảnh bìa tạp chí." Tần Ý Nùng: "Ừ." Quan Hạm không lên tiếng nữa. Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn những cảnh tượng đang lùi về phía sau ngoài cửa sổ, quay mặt đi che miệng ngáp một cái. Trong xe có mở đèn, toàn bộ những tia máu đỏ dày đặc trong tròng mắt trắng của cô ấy đều bị phơi bày dưới ánh đèn. "Chị Tần." "Ừm?" "Chị có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Quan Hạm dịu giọng đề nghị. Đã bốn mươi tám tiếng đồng hồ Tần Ý Nùng không được chợp mắt, còn phải gắng gượng chống đỡ tinh thần trước mặt Đường Nhược Dao, lúc này mới thả lỏng hơn một chút, dáng vẻ mệt mỏi ngập tràn tứ chi, ngay cả nhấc ngón tay cũng cảm thấy vô cùng tốn sức. Cô ấy khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại. Quan Hạm điều chỉnh đèn trong xe tối đi, ngồi ở một bên, hô hấp cũng theo đó nhẹ đi. Tần Ý Nùng bị suy nhược thần kinh mức độ nhẹ, một tiếng động rất nhỏ cũng có thể khiến cô ấy giật mình tỉnh giấc, ngay cả ánh mắt chăm chú nhìn tới cũng khiến cô ấy giật mình. Cho nên lúc này, Quan Hạm phải điều chỉnh cảm giác tồn tại của bản thân tới mức thấp nhất giống như không khí. Quan Hạm tập trung tinh thần để không bị phân tâm, vững vàng duy trì tư thế ngồi, không hề động đậy. Màn đêm sâu thẳm, những bóng cây ngoài cửa sổ vụt qua khuôn mặt Tần Ý Nùng, vừa rõ ràng vừa u ám, lông mày cô ấy từ đầu tới cuối luôn khẽ cau lại. Qua mười phút, điện thoại trong túi quần Quan Hạm rung lên trêи đùi. Ù... Mi mắt cô chớp một cái, quay mặt nhìn sang Tần Ý Nùng theo bản năng. Hai ngón tay của Tần Ý Nùng miết ấn đường, mệt mỏi thở dài một tiếng. Quan Hạm xin lỗi nói: "Xin lỗi chị Tần, em quên để chế độ im lặng." "Không sao, tôi vốn cũng không ngủ." Tần Ý Nùng không để ý xua tay, lấy chai nước khoáng đặt trêи bàn, chăm chú quan sát nước bên trong hai giây, mở nắp ra ngửi ngửi, mới đưa miệng chai lên uống mấy ngụm, dòng nước lạnh trượt qua yết hầu, tạm thời làm giảm cơn đau của huyệt thái dương. Quan Hạm mím môi, ánh mắt lộ ra mấy phần day dứt. Cô vừa tốt nghiệp đã được Phòng làm việc Tần Ý Nùng tuyển dụng, vừa hay có duyên lọt vào mắt xanh của Tần Ý Nùng, trở thành trợ lí riêng của cô ấy. Tần Ý Nùng có rất nhiều trợ lí, giúp cô ấy xử lí đủ chuyện rắc rối khi quay phim, nhưng chỉ có một mình Quan Hạm là trợ lí đi theo bên người, ngoài thời gian ngủ, dường như cô và Tần Ý Nùng bên nhau như hình với bóng. Nếu trêи thế giới này có một người có thể hiểu Tần Ý Nùng hơn người nhà, người đó chắc chắn là Quan Hạm. Dù trước giờ Tần Ý Nùng không nói, nhưng Quan Hạm cũng có mắt, cô biết nhìn, vô thức ôm ấp nhiều thêm đôi phần tâm tư yêu thích. Cho nên mới cảm thấy bản thân phạm tội khó tha vì đã làm phiền giấc ngủ hiếm có của Tần Ý Nùng. "Biểu cảm của em là sao hả?" Tần Ý Nùng không nặng không nhẹ đặt chai nước khoáng lên bàn, khẽ nhướng mày, ánh mắt nhuộm lên một phần ý cười đẹp đẽ, "Bây giờ tôi không có sức đi dỗ em đâu, mau trả trợ lý Quan lạnh lùng vô tình lại cho tôi. Trợ lí Quan một giây sau nghiêm chỉnh chấp hành, hồi phục về trạng thái lạnh lùng vô tình, bình tĩnh nói: "Thế này được chưa ạ?" Cô bày ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn rất có sức thuyết phục. Ngón tay của Tần Ý Nùng uể oải đỡ trán, cười một tiếng: "Được rồi." Trợ lý Quan lạnh lùng không lên tiếng nữa. Khoang xe lại lần nữa yên tĩnh trở lại. Mệt mỏi và men rượu cùng phát tác, huyệt thái dương của Tần Ý Nùng co rút đau đớn, mí mắt sưng lên, cô ấy nhắm mắt lại, hai ngón tay chọc vào ấn đường đang lên cơn đau của mình: "Em, em tìm video nhận giải tối hôm qua của Dao Dao đi, tôi muốn xem." Quan Hạm rút máy tính bảng trong túi ra, mở khóa màn hình, tất cả động tác không quá mười giây, sau đó đưa tới. "Tìm được rồi sao à?" Tần Ý Nùng kinh ngạc nhận lấy, cho dù tin tức Đường Nhược Dao giành giải là tin lớn trong hai ngày qua, video được chia sẻ khắp mọi nơi, nhưng cũng không đến mức nhanh như thế chứ? Quan Hạm nhìn về phía cô ấy nở nụ cười. Đột nhiên Tần Ý Nùng hiểu ra, đoán chừng là Quan Hạm sớm biết cô ấy muốn xem, nên đã chuẩn bị từ trước. Cô ấy im lặng giây lát, rũ mi mắt xuống, không phân biệt được cảm xúc trong mắt, dùng hai tay giữ lấy, mở video lên. Video bắt đầu từ đoạn người dẫn chương trình công bố danh sách người được đề cử hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tổng cộng có năm người. Sau khi màn hình lớn chiếu xong một đoạn video tác phẩm tranh giải của những người được đề cử, liền hiện lên năm khuôn mặt của năm người, mỗi người chiếm một vị trí, sau đó khách mời lên trêи bục mở phong bì màu vàng ra, dẫn dắt từng câu từng câu, màn hình hiện lên bốn khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của bốn diễn viên, không khí tại trường quay căng thẳng hơn mức nào hết. Đường Nhược Dao lại không hòa vào không khí đó, cô liên tục quay đầu, không biết là muốn nhìn cái gì. Đám đông có mặt ở buổi lễ cũng quay lại nhìn theo tầm nhìn của cô, ngay cả một vị khách mời nam trong buổi lễ trao giải cũng hiếu kì hài hước trêu đùa Đường Nhược Dao một câu: "Xem ra một trong những nguời được đề cử của chúng ta có chút không tập trung." Một khách mời nữ khác vô cùng nghiêm khắc, ngay lập tức trầm giọng lại, nói ra một câu ẩn ý: "Hi vọng những diễn viên trẻ tuổi có thể khiêm tốn một chút, không nên có chút thành tựu mà gật gù đắc ý." Lời nói của cô ta tương đối khó nghe. Tần Ý Nùng ngoài màn hình và Đường Nhược Dao trong màn hình cùng đen mặt. Sau khi Tần Ý Nùng nhìn rõ khuôn mặt của vị khách mời nữ, cười lạnh một tiếng. Thì ra là cô ta. Người này tên là Hách Mỹ Hoa, là một trong những vị tiền bối của giới diễn viên. Người này cũng được coi là tiền bối của Đường Nhược Dao, thời gian ra mắt của Hách Mỹ Hoa và Tần Ý Nùng khá sát nhau, nhưng cô ta lớn hơn Tần Ý Nùng năm sáu tuổi. Hai người từng ba lần lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng Kim Môi, giải thưởng được đánh giá có chất lượng cao nhất trong "Tam Kim", cả ba lần Hách Mỹ Hoa đều bại dưới tay Tần Ý Nùng. Sau này cuối cùng cũng giành được danh hiệu Ảnh Hậu như mong muốn, nhưng bị truyền thông và cư dân mạng gọi là "vớ được của hời", vì năm đó Tần Ý Nùng vốn không tham gia tranh giải. Sau này hai người lại có tiếp tục cạnh tranh thêm mấy lần, Hách Mỹ Hoa muốn rửa trôi nhục nhã, nhưng mỗi lần đều tay trắng ra về, triệt để ngồi vững trêи danh hiệu "vua hời". Sống dưới ánh hào quang của Tần Ý Nùng, danh hiệu Ảnh hậu mà cô ta giành được giống như một trò cười, người trong giới đều biết không thể nhắc tới hai chữ "Ảnh hậu" trước mặt cô ta. Quan Hạm thấy cô ấy ấn nút tạm dừng, liếc ánh mắt nhìn sang, nói: "Hách Mỹ Hoa coi chị như kẻ thù không đội trời chung, ngoài tối trong sáng đổ không ít tiếng xấu cho chị, lần trước trêи mạng đồn đại chị và đạo diễn Liễu Giang có quan hệ, là tin đồn do cô tai sai người tạo ra, còn tung ra một số bức ảnh như thật. "Kẻ tiểu nhân gây rối thôi mà, đừng quan tâm cô ta." "Biết ạ." "Có phải lễ trao giải Kim Hòe sắp công bố danh sách đề cử rồi không?" Tần Ý Nùng đột nhiên hỏi. "Bây giờ là tháng Năm, chắc khoảng tháng Bảy, sắp công bố rồi." "Tôi có tác phẩm tranh giải không?" "Có ạ." "Tốt." Khóe môi Tần Ý Nùng lạnh lùng nhếch lên, khẽ giọng chế nhạo: "Tôi muốn xem xem, cô ta thua tôi thêm một lần nữa, biểu cảm sẽ thú vị đến đâu." Quan Hạm gật đầu. Tần Ý Nùng nhìn khuôn mặt Hách Mỹ Hoa thiếu điều viết lên bốn chữ "quá quắt chua ngoa" trêи màn hình, phì cười: "Bao nhiêu năm rồi, cả ngày chỉ đặt tâm tư vào những chuyện dơ bẩn, đáng đời diễn xuất của cô ta không vượt được tôi, tôi thấy cũng không bao lâu nữa, ngay cả Dao Dao cũng có thể vượt qua cô ta." Nhắc đến Đường Nhược Dao, ánh mắt Tần Ý Nùng dần trở nên ấm áp, tiếp tục cúi xuống xem. Trêи mặt khách mời nam trong video lộ ra vẻ lúng túng, dàn xếp thay Hách Mỹ Hoa, nhân cơ hội kϊƈɦ động muôn phần đọc lên cái tên trong phong bì: "Người giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Kim Quế năm nay là – Đường Nhược Dao!" Một chùm ánh sáng mãnh liệt chiếu tới, những ánh đèn nối tiếp nhau chiếu rọi, chào mừng lễ đăng quang của Ảnh hậu năm nay. Đường Nhược Dao nhấc váy đứng dậy trong tiếng vỗ tay và ánh đèn, chiếc váy màu xanh được đính sao thủ công, hoàn mỹ lột tả được khuôn mặt xinh đẹp và dáng người cao gầy, vạt váy quét đất, kéo theo chiếc đuôi váy dài, lấp lánh những vì sao. Ôm mọi người xong, Đường Nhược Dao nâng cằm, như Nữ vương thị sát lãnh thổ, bình tĩnh thành thạo hướng lên sân khấu nhận giải. Khuôn mặt không có vẻ xoi mói bắt bẻ, giống như trời sinh đã mang trong mình vẻ cao quý cùng cao ngạo, khiến hô hấp của Tần Ý Nùng ngoài màn hình như ngưng lại, không di chuyển được tầm mắt. Ngón tay cô ấy dịu dàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của Đường Nhược Dao trong không khí theo bản năng. Khách mời nam đem giải thưởng đến, mời Đường Nhược Dao phát biểu cảm nghĩ nhận giải. Đường Nhược Dao im lặng rũ mi mắt trước micro, im lặng rất lâu. Dưới khán đài dường như đã muốn nhốn nháo. Đường Nhược Dao nâng mắt lên, đáy mắt màu hổ phách như lướt qua tia nước nhàn nhạt, cô hít sâu một cái, lạnh lùng điềm tĩnh mở miệng: "Cảm ơn đạo diễn... Cảm ơn mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Một loạt cụm từ, không có lấy một câu dư thừa. Khom người cúi chào, xuống sân khấu. Cuối cùng ống kính máy quay lướt qua vị trí ngồi của Đường Nhược Dao, cô ngồi vào chỗ không có chút biểu cảm vui vẻ nào vì giành giải, chỉ có khuôn mặt không cảm xúc, giống như tượng gỗ tinh xảo mất hồn. Tâm tình Tần Ý Nùng phức tạp đóng máy tính bảng lại. Trong lòng mơ hồ hiện lên một tia cảm xúc khó nói thành lời, cô ấy đưa tay ấn xuống lồng ngực, là hối hận chăng? Hối hận vì tối đó đã không đến dự buổi lễ trao giải của cô? Nếu lúc đó mình ngồi dưới khán đài, em ấy sẽ nói gì đó với mình chăng? Ngón cái của Tần Ý Nùng khẽ miết khung viền kim loại của máy tính bảng, độ cong trêи khóe môi thấp thoáng vẻ chế giễu cùng đắng chát. Vấn đề này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có đáp án. Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, ngón tay khẽ đưa lên, Quan Hạm hiểu ý, lấy lại chiếc máy tính bảng trêи đầu gối cô ấy, nhét lại vào túi. Đến khách sạn rồi. Quan Hạm đưa Tần Ý Nùng lên phòng, đưa chiếc túi trong tay cho cô ấy, dặn dò: "Bên trong đã chuẩn bị sẵn thuốc an thần cho chị, nhưng chị uống rượu rồi, tốt nhất không nên uống. Nếu thật sự không ngủ được, nên đợi một hai tiếng trước khi tỉnh rượu rồi hẵng uống." Tần Ý Nùng gật đầu. "Em bảo lễ tân mang trà giải rượu lên." Quan Hạm nói. Tần Ý Nùng lại gật đầu. Ngoan ngoãn nghe lời như cô học trò nhỏ. Quan Hạm nhịn xuống kϊƈɦ động đại nghịch bất đạo muốn xoa đầu cô ấy, quay người đi ấn thang máy. Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên thốt ra một câu: "Cảm ơn em." Quan Hạm quay mặt nhìn lại, thân hình Tần Ý Nùng mong manh, hai tay ôm lấy túi, môi nhỏ khẽ mím lại, yên lặng đứng trước cửa nhìn theo cô, ánh sáng trêи hành lang chiếu lên khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của cô ấy, khiến người ta liên tưởng đến những cánh hoa rung rinh chực đổ trong mưa to gió lớn. Cô ấy vẫn luôn cô độc, loại cô độc ăn sâu vào xương cốt. Người khác không biết, Quan Hạm biết. Vành mắt Quan Hạm xót xa, cố gắng mở to mắt, cong lên một nụ cười: "Em là trợ lí của chị, đây là chuyện em nên làm." Cũng không cho Tần Ý Nùng có cơ hội trả lời, cô lại nhanh chóng nói tiếp, "Nghỉ ngơi sớm đi, mai em đến đón chị, ngủ ngon." Tần Ý Nùng khẽ động khóe môi: "... Ngủ ngon." Bóng dáng Quan Hạm biến mất khi cánh cửa thang máy dần đóng lại, Tần Ý Nùng rũ mắt, quay người đi đến cửa phòng. ... Đường Nhược Dao ngủ một giấc tỉnh lại cảm thấy xương cốt mềm nhũn, lúc tỉnh lại sờ sang chiếc gối bên cạnh như một thói quen. Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ đã hỗn loạn trong lúc ngủ, bên trong thấp thoáng có mấy dấu đỏ ám muộn. Vành tai đột nhiên nóng lên. Đường Nhược Dao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, soi gương chải tóc, nhịn lại xấu hổ, thả lỏng thắt lưng áo ngủ, điều chỉnh hô hấp, mở cửa phòng đi ra ngoài. "Chị?" +++++++++ Chương 8: Em ấy là người em thích
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]