Lúc tôi cảm giác đôi môi sắp tóe lửa, nam chính rốt cuộc ngừng lại.
Tôi tạm thời có thể tính là bình tĩnh mà nhìn hắn, được rồi, nói thật tôi cái gì cũng nhìn không thấy, mắt kính không ở vị trí nó nên ở, toàn thế giới đều là mosaic.
Lúc này ngược lại bởi vì nhìn không thấy, tôi hít thở không khí vô cùng dồi dào.
“Trịnh Thư, tôi trước tiên không thể trả mắt kính lại cho anh, anh có cái gì muốn nói cứ nói đi.” Tôi nghe được Vệ Túc Uyên cực kỳ ôn nhu mà cười khẽ, “Tránh cho anh nhìn thấy tôi đang mắc cỡ.”
Tôi: “……”
Tôi cam đoan là mình nghe được từ trong tiếng cười của hắn ý tứ bỡn cợt.
Tôi đẩy hắn ra xa mấy bước, lãnh đạm nói: “Là cậu muốn tôi nói, bị tôi nói cho khóc cũng đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.”
“Ừm.”
“Tôi kỳ thật đặc biệt chán ghét cậu, bởi vì cậu gạt tôi, tôi không thích cậu một chút nào hết, sau này không cho phép hôn tôi nữa.” Tôi giơ ngón trỏ hướng về phía không khí điểm điểm, làm ra bộ dáng giáo huấn người khác, kết quả thằng nhóc này trực tiếp đưa cái trán của mình qua, tôi nhớ lại tướng tá cao lớn của nam chính mà cảm thấy chắc hẳn là hắn đang ngồi xổm xuống, không khỏi thỏa mãn gật gật đầu, “Vừa rồi cậu không được sự đồng ý của tôi đã trực tiếp hôn qua, cậu chớ nên quên tôi còn có một đám đàn em.”
“Ừm.” Mới không.
“Cậu nhất định phải giải thích cho tôi biết tại sao cậu lại lật lọng, bằng không tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cach-nao-thu-duoc-mot-tieu-de-trung-thanh-va-tan-tam/3880851/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.