Chương trước
Chương sau
Một phen liều chết bắt đầu, nhưng chung quy song quyền khó địch bốn tay, Bạch Nhạc Thủy vẫn bị trói chặt lại.

Đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, trên mặt còn lưu lại vết tát đỏ lừ của hầu gái, trông chật vật vô cùng. Chẳng qua hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Hình ảnh lúc này nếu so với kẻ điên cũng không kém gì nhau cho lắm.

Cũng chả cần phải đặc biệt diễn trò.

Nhưng Bạch Nhạc Thủy phẫn nộ vô cùng.

"Tiểu Cửu, nhỏ NPC này thế nhưng còn đánh người!" Bạch Nhạc Thủy bị hầu gái dùng dây thừng lôi đi, trong lòng đang không ngừng 'mách lẻo' với hệ thống, "Nàng ta là hầu gái, tui là thiếu phu nhân mà. Địa vị như thế nào lại có cảm giác tương phản dị?"

Mới ở trong phó bản trò chơi ngây người hai ngày, thái độ của vị hầu gái tiểu thư này đối với hắn có thể nói là không xong đến cực điểm.

1069 ho khan một chút: "Ký chủ, giả thiết của hầu gái chính là như vậy, ai bảo ngài là người điên chứ."

Bạch Nhạc Thủy: "....."

Trách hắn ư?

Huống hồ, cho dù hắn là người điên đi chăng nữa, nhưng hắn vẫn là thiếu phu nhân mà. Nói mắng là mắng, nói đánh liền đánh, cái thái độ gì thế này?

"Ký chủ, ngài yên tâm. Ngài so với người chơi bên doanh trận người còn tốt hơn rất nhiều." 1069 điềm đạm nói, "Trong trò chơi, thái độ của NPC đối với ngài ác liệt nhất cũng chỉ dùng bàn tay mà xả thôi. Người chơi bên kia chính là đối diện trực tiếp với dao của bọn họ đấy. Hơn nữa tỉ lệ đau đớn đã hạ hơn 80%, kỳ thật không thể nào đau đâu, ký chủ."

Bạch Nhạc Thủy: "....."

Dị là không đau dữ chưa.

Tốt lắm, ngươi đã thành công làm ta câm miệng.

Hầu gái hung hăng cho Bạch Nhạc Thủy một bạt tay, không chỉ đánh Bạch Nhạc Thủy, mà còn làm nam phó đứng bên cạnh dọa cho choáng váng.

Nam phó kinh ngạc nói: "Xuân Hoa, cô đánh hắn như vậy sẽ khiến phu nhân tức giận đó."

Hầu gái liếc nhìn nam phó một cái: "Chỉ cần anh không nói, không ai biết cả."

"Nhưng mặt đều sưng lên như thế rồi." Nam phó mặt đầy bất mãn, "Cô muốn giải thích chuyện này như thế nào?"

Hầu gái từ mũi phát ra một tiếng cười khinh thường, ả cười nhạo: "Chính hắn tự mình té ngã đụng phải mặt, liên quan quái gì đến tôi?"

Không nghĩ tới hầu gái còn có thể trợn mắt nói dối như thế, nam phó ngẩn người ra.

Hầu gái khinh thường nhìn anh ta nói: "Lại không nhanh lên, người ở phía dưới đang sốt ruột đợi đấy."

Nam phó đồng tình nhìn Bạch Nhạc Thủy hai mắt vô thần đang nhìn mũi chân, anh ta nhẹ nhàng lôi kéo dây thừng mang theo hắn xuống dưới lầu. Hành động ôn nhu như thế làm hầu gái chướng mắt. Khóe miệng ả hạ xuống, nếu không phải đã ra khỏi cửa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người dưới lầu, ả nhất định sẽ tiếp tục hung tợn mắng hai người này.

Nam nhân cùng nam nhân, có thể làm được gì chứ. Đúng là ghê tởm mà.

"Người đã đến đông đủ, bắt đầu đi." Tần phu nhân chỉ nhìn sơ qua, thấy Bạch Nhạc Thủy quần áo lộn xộn hơi hơi nhíu mày nhưng cuối cùng lựa chọn làm ngơ. Bà ta phân phó Lý quản gia, nói: "Giờ lành rất nhanh sẽ đến, đừng để lão đại phải chờ lâu."

Lý quản gia vâng một tiếng, ông ta lôi kéo Bạch Nhạc Thủy tiến lên. Khi lại gần, ông ta rõ ràng nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt Bạch Nhạc Thủy, ánh mắt không tán thành liếc nhìn hầu gái một cái. Ả hầu gái mặt không đổi sắc đứng đó, ưỡn cao ngực, không hề có một chút ý tứ chột dạ nào.

Lý quản gia trừng mắt nhìn ả ta.

Người Tần gia không có bất cứ lời nào với bộ dáng hiện tại của Bạch Nhạc Thủy. Chỉ có mình Dung Tranh hung hăng nhăn mi lại, hắn mở miệng nói: "Tôi tin rằng, hôn lễ là một chuyện rất trịnh trọng."

Mọi người đình chỉ động tác, quay đầu lại nhìn về hắn.

Dung Tranh nở một nụ cười tươi: "Thanh Chước...... Phu nhân — mặt, tựa hồ có chút hơi loạn."

Tần phu nhân giả vờ dường như mới phát hiện: "A, đúng là như vậy. Cô đi chỉnh lại đi." Bà ta thuận miệng phân phó cho hầu gái.

Hầu gái không tình nguyện tiến lên, duỗi tay túm tóc Bạch Nhạc Thủy ra phía sau, làm lộ ra khuôn mặt đáng thương hề hề.

"Là tôi nhìn nhầm rồi sao? Tôi như thế nào cảm thấy......... Trên mặt tân nương lại có dấu tay?" Dung Tranh hỏi, "Nghe nói hiện nay có rất nhiều vụ lừa bán người làm vợ....... "

"Ngài nhìn nhầm rồi." Tần phu nhân lập tức nói, nói xong lại nỗ lực mỉm cười, "Buổi hôn lễ này được chính cha mẹ Thanh Chước đồng ý, chúng tôi còn lập khế ước với nhau nữa. Thanh Chước gả cho lão đại làm vợ, từ nay về sau đều do Tần gia chúng tôi chiếu cố. Chúng tôi sẽ đối tốt với nó....... "

Dung Tranh không nói gì nữa, chỉ là dụng ý dùng ánh mắt sâu xa nhìn dấu bàn tay trên mặt Bạch Nhạc Thủy. Dường như đang hỏi, chiếu cố như vậy sao?

Tần phu nhân nói không nổi nữa. Bà ta hít sâu, quay đầu hỏi hầu gái: "Vết đỏ trên mặt Thanh Chước là như thế nào? Ta để cho mấy người dắt nó xuống lầu, ta biết trói chặt nó chỉ là cử chỉ bất đắt dĩ, đầu óc Thanh Chước không tốt, nhưng ta chưa hề nói là để mấy người đánh nó."

Hầu gái nâng đầu lên nói: "Phu nhân, chúng con không có đánh, đây là tự hắn không cẩn thận té ngã. Dấu vết mới từ đó ra."

Dung Tranh phụt cười ra tiếng. Dấu tay năm ngón rõ rành như vậy, ai mà tin chứ?

Tần phu nhân mặt hơi hơi đỏ lên, không ai biết là bà ta đang sinh khí lên vì ai, tóm lại một bụng lửa giận của bà ta đều trút lên người hầu gái.

CHÁT!

Âm thanh thực vang dội vang lên, Mặt hầu gái bị đánh lệch về một bên, đồ cài tóc trên đầu rơi vãi ở trên mặt đất.

( Tui: 🥥🥥🥥🥥🥥)

"Thời điểm ta hỏi, thành thật mà thừa nhận. Đừng ở trước mặt ta bày những trò hạ thấp trí thông minh này." Tần phu nhân tức đến phập phồng lồng ngực.

Hầu gái cúi đầu: "Vâng, phu nhân."

"Cút xuống." Tần phu nhân hét, bà ta ra lệnh nói.

"Thật xin lỗi, các vị khách nhân." Tần phu nhân xoay người lại, trên mặt lập tức treo lên nụ cười, "Gia giáo không nghiêm, để mọi người phải chê cười rồi. Cũng do thường ngày ta đối với con bé tốt quá, khiến tính tình nó lớn lên trở thành như thế này, lại làm chuyện ức hiếp người nhỏ yếu." Bà ta nói mấy câu, có ý đồ muốn đem chuyện này lấp liếm cho qua.

Dung Tranh: "Nếu là tôi, người hầu khi dễ chủ nhân như vậy thì sẽ không dùng lại đâu."

Tần phu nhân tươi cười trên mặt nhạt đi đôi chút, bà ta cứng đờ kéo khóe miệng: "Đáng tiếc là mấy ngày nay có hơi vội, nhân thủ không đủ. Bây giờ dùng tạm, lúc sau sẽ đuổi đi."

"Không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta tiếp tục." Tần phu nhân nói.

Dung Tranh: "...... Không có."

Tần phu nhân gật đầu, cho Lý quản gia một ánh mắt, hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.

Trải qua một phen mấy trò khôi hài, hôn lễ rốt cuộc cũng bắt đầu. Nói là hôn lễ nhưng bởi vì kết hôn hai bên một bên chỉ có một tấm ảnh, một bên điên điên khùng khùng cho nên cũng đơn giản hóa đi rất nhiều. Chỉ có đọc lời xướng, rót rượu, sau đó đổ hai ly rượu xuống đất.

Sau đó Bạch Nhạc Thủy lại bị mang đi. Bởi vì hầu gái đã bị đuổi ra ngoài, người hỗ trợ lần này sẽ là nam phó cùng nữ đầu bếp. Hai người họ cùng nhau đỡ Bạch Nhạc Thủy đi vào một căn phòng ở lầu 4.

Nữ đầu bếp năm nay đã được 40 tuổi rồi, bà làm việc ở Tần gia cũng được hơn mười năm nay, là một trong những người làm việc lâu năm nhất nơi này. Bà đối với sự tình nơi đây ít nhiều gì cũng biết được đôi chút. Bà cũng rất quen thuộc với ba anh em nhà này, đặc biệt là Tần lão đại, cho nên khi đưa Bạch Nhạc Thủy vào căn phòng năm đó của Tần đại thiếu, bà nhịn không được mà nói vài câu.

"Chớp mắt mà nửa năm cũng đã trôi qua. Nếu không phải đại thiếu gia không đi, hắn hiện tại nhất định sẽ vô cùng cao hứng mà tới đón cậu. Cũng không phải đến nông nỗi hai người không liên quan như chúng ta đến đưa." Nữ đầu bếp nói, bà liếc nhìn vết đỏ trên mặt Bạch Nhạc Thủy, âm thầm sinh khí, "Con nhỏ Xuân Hoa này thật là, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ gì hết. Tính tình không tốt chút nào, không thích làm việc liền sẽ sai sử người khác. Nếu không phải nó dựa vào tam thiếu gia, ta đã cùng phu nhân tìm lý do đuổi nó đi. Một đứa tới từ một nơi nhỏ bé, ngay cả thư cũng không đọc được mấy lần, chỉ lớn lên nhìn đẹp thì có lợi ích gì, tam thiếu gia thật là không có mắt nhìn gì hết."

Bạch Nhạc Thủy cúi đầu không hé răng.

Nam phó hỏi: "Chúng ta đi bây giờ sao?"

"Đi cái gì, không vội, để ta trước tiên giúp đại thiếu phu nhân chườm mặt cái đã. Dù sao phía dưới cũng không có chuyện của chúng ta." Nói rồi, nữ đầu bếp liền ra cửa tìm một cái khăn lông sạch sẽ, bọc đá lại rồi nhẹ nhàng xoa ở trên mặt Bạch Nhạc Thủy.

Nam phó nghe xong cũng đứng lưu lại tại chỗ, anh ta ngồi xổm bên đợi. Tựa hồ là có chút nhàm chán, anh ta liền nhìn ngắm đồ đạc trong phòng.

Sách trong thư phòng của đại thiếu gia rất nhiều, một bên phòng còn đặt một cái giá sách, bên trên bàn là hình ảnh chụp đại thiếu. Còn có mấy cuốn sách nữa, nam phó bỗng nhìn thấy ở phía dưới cùng còn đặt một quyển sách. Anh ta mở ra lật lật, nhìn thấy bên trong có kẹp một tờ giấy.

"Tiểu Trương, cậu đang làm gì đấy?" Phát hiện hành động của nam phó, nữ đầu bếp lập tức nói.

Nam phó đem đồ bỏ xuống, ngượng ngùng vò đầu: "Tôi tò mò nhìn xem thử mà thôi."

"Đây đều là di vật của đại thiếu gia, đừng lộn xộn." Nữ đầu bếp nói.

Nam phó vâng một tiếng, đem đồ để lại, anh ta thuận miệng hỏi: "Tôi thấy trong phòng đại thiếu gia đều là sách về quản lý kinh tế, không nghĩ tới bên này lại cất giấu một quyển tiểu thuyết tình yêu nữa, nó là của đại thiếu gia luôn hả?"

Nữ đầu bếp nhìn theo hướng anh ta chỉ, chỉ liếc mắt một cái nói: "Không biết nữa, hẳn là vậy. Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi."

Nam phó vâng một tiếng, trước khi rời đi thì lại nhìn về phía trên bàn, sách của đại thiếu gia ư? Trên trang phụ lục đầu tiên của cuốn sách kia, rõ ràng viết hai chữ Thanh Chước.

Anh ta đã từng hỏi thăm qua, đại thiếu gia không hề thích xem mấy loại như tiểu thuyết, truyện cổ đồ này kia, đặc biệt là tiểu thuyết tình yêu. Người mà thích xem tiểu thuyết tình yêu, rõ ràng là huynh trưởng của anh ta.

Đồng thời, anh ấy cũng mất tích được vài tháng, cũng là người từng làm nam phó ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.