Căn phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt của mảnh trăng non treo ngoài cửa sổ.
Lục Tử Anh ngồi một góc trên giường, một tay ôm lấy chiếc bụng đang ngày một lớn lên, nước mắt lăn dài trên gương mặt xanh xao.
Ban đầu cô rất sợ hãi, sợ đến mức toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng... Nghĩ đến những người thân của mình, bản thân cô lại càng thêm có lỗi. Nhưng cô lại càng không thể có lỗi với con, đứa bé này vô tội, là do cô suy nghĩ không thấu đáo, đứa bé xứng đáng được đến với thế giới này.
Và rồi, dường như cô chẳng chịu đựng được nữa, tiếng khóc mỗi lúc một lớn bao trùm cả căn phòng tối, thê lương vô cùng.
-"Tử Anh, cậu sao vậy?"
Lệ Mỹ Kỳ sau khi nghe cô thừa nhận chuyện mang thai, cô bạn rất sốc, thậm chí là nỗi sợ hãi cũng không kém gì cô. Nhưng cô bạn tôn trọng quyết định của cô, thậm chí sẽ cùng cô chăm sóc đứa trẻ.
Cô bạn đứng lặng lẽ ngoài cửa, không kiềm được xót xa, quyết định đấy cửa đi vào. Lệ Mỹ Kỳ ôm lấy cô, sốt ruột hỏi han.
-"Cậu lại suy nghĩ lung tung rồi đúng không?"
Cô ôm lấy Lệ Mỹ Kỳ, òa khóc nức nở. Giờ đây, ngoại trừ cô bạn thân này ra thì chẳng còn ai bên cạnh cô nữa rồi.
Lệ Mỹ Kỳ vỗ vỗ lên tấm lưng nhỏ nhắn của cô vỗ về an ủi.
-"Cậu khóc nhiều như thế, nhở đâu ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng phải làm sao đây? Mình nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-tuoi-20/2828175/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.