Xoảng!
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, kèm theo đoạn âm thanh đầy giận dữ. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều chỉ biết im lặng cúi đầu, chờ cơn thịnh nộ qua đi.
-"Ông mau cho người sang Pháp, gông cổ tên nhãi đó về đây. Để nó sống một mình bên đó, nó chẳng còn biết đến gia đình, ngang nhiên dám làm bỉ mặt tôi. Đúng là không coi ai ra gì."
Ông Châu đứng cạnh đó lên tiếng đáp.
-"Chủ tịch, nhị thiếu gia bảo cậu ấy sang đó có chuyện quan trọng. Xong việc cậu ấy sẽ quay về..."
-"Quay về, quay về, bảo nó có gan khôn hồn thì đừng về nữa."
Trình Chí Kiên không sao nguôi giận, càng mắng càng thêm giận, quát lớn.
-"Khi nãy ông còn bảo nó về, bây giờ đột nhiên lại kêu nó đừng về. Rốt cuộc ông có muốn nó về hay không?"
Bà Trình trong một phút giây nào đó cũng quên bén đi việc ông Trình đang phát hỏa, bà lên tiếng chế nhạo.
Trình Chí Kiên trừng to mắt nhìn vợ. Đang là giờ phút nào rồi mà bà còn cố tình nói những lời lẽ bắt bẻ như này.
-"Bà thôi đi, tất cả là tại bà đấy! Do bà dung túng, chiều chuộng nó quá mức nên nó đâm ra hư hỏng. Những chuyện nó làm ở Pháp tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua, vì tôi thấy nó có cố gắng học tập, tốt nghiệp được bằng thạc sĩ. Bà nhìn đi, Thanh Phong từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải làm tôi phiền lòng, thậm chí nó còn giỏi hơn những gì tôi mong đợi. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-tuoi-20/2828102/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.