Lục Chi về Vân Thành, nhưng Thi Cảnh Hòa còn ở Liễu Thành, bởi vì Lôi Y sắp sinh em bé.
Nhưng có lẽ cái ý niệm muốn được tham dự vào cuộc đời một người đọng lại quá lâu, làm lòng Thi Cảnh Hòa không yên. Nàng thất thần rất nhiều lần, mà mỗi lần như vậy, tiếng khóc yếu ớt của Lục Chi vào đêm uống rượu kia lại văng vẳng trong đầu.
Người có diện mạo thanh thuần như Lục Chi, khóc lên quả thật làm người đau lòng, muốn bảo hộ.
Thi Cảnh Hòa biết, chính mình cũng không ngoại lệ, hơn nữa ý nghĩ ấy càng lúc càng thôi thúc trong lòng nàng.
Gần đến ngày sinh, Lôi Y mỗi ngày đều nằm trên giường, Thi Cảnh Hòa ngồi bên cạnh gọt trái cây, mải nghĩ về chuyện Lục Chi, thiếu chút nữa đã cắt trúng ngón tay.
May mắn chỉ là sượt qua, nhưng cũng đủ để cho Thi Cảnh Hòa lập tức hoàn hồn. Lôi Y nhìn nàng, hỏi: "Cảnh Hòa, cậu gần đây có tâm sự gì phải không?"
"Huh?"
"Là do chuyện của Niệm Niệm sao?"
"Sao lại nhắc tới cậu ấy." Thi Cảnh Hòa tiếp tục gọt vỏ, nàng chăm chú nhìn động tác tay mình, qua một lát nói, "Chỉ là cứ luôn nghĩ đến một em nhỏ."
Tánh nhiều chuyện nổi lên, Lôi Y hỏi: "Không kể nghe sao?"
Thi Cảnh Hòa cười nhìn nàng, "Có gì đâu mà kể, rất có thể chỉ là ảo giác."
Rất có thể, ý muốn bảo hộ Lục Chi là ảo giác.
Lôi Y sinh xong, Thi Cảnh Hòa ở Liễu Thành thêm mấy ngày rồi mới xuất phát về Vân Thành.
Trong lúc này Lục Chi có nhắn tin, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-gai-thang/475093/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.