Chương trước
Chương sau
Gần đây có quá nhiều sự tình, làm ta quên mất một chuyện — Đinh Nguyên còn chưa chuyển tiền nhà cho ta.
Hiện tại đã giữa tháng mười một, trước đó ta không nhắn hỏi, cô ấy cũng không chủ động liên lạc. Bởi vậy ta không thể không thúc giục, ta đã gửi tin nhưng một ngày qua còn chưa nhận được phản hồi.
Ta vốn dĩ là chủ cho thuê a, khách thuê thiếu nợ ta thúc giục cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa đúng không?
Ta thử gọi điện, kết quả biết được cô ấy đã tắt máy. Ta hỏi hai người còn lại, các cổ nói đã vài ngày không có thấy Đinh Nguyên, nhưng sáng nay Đinh Nguyên có nhắn tin cho biết đang đi du lịch.
Có tiền du lịch, lại không chịu trả tiền nhà ?!
Ta nhịn không được kể chuyện này cho Thi Cảnh Hòa, mà lúc đó ta đang ngồi ở văn phòng nàng.
Hai ngày nay Bùi Khả Nhiên đã trở lại 'Buôn bán tình yêu', nghe ta nói xong, cô ấy phản ứng còn lớn hơn Thi Cảnh Hòa: "Chi Chi, lúc như vầy em nên chọn cho mình một bài nhạc nền."
"Dạ?"
"《 Quá yếu mềm 》 bài hát này đặc biệt thích hợp em." Dứt lời cô ấy còn hát lên một câu, "Em luôn quá yếu mềm ~ quá yếu mềm ~"
Ta: "......"
Thi Cảnh Hòa ngồi ở bàn làm việc, nàng nói: "Nhiên Nhiên đừng hát nữa, giọng con nít hát nghe ớn quá."
Bùi Khả Nhiên hừ một tiếng: "Giọng con nít thì làm sao? Thanh âm người ta trong trẻo mềm nhẹ, không giống ngươi, nói ra một cái liền đoán được ngươi hơn hai mươi tuổi."
"Vẫn tốt hơn bị hiểu lầm thành học sinh tiểu học."
"Xìii"
Thi Cảnh Hòa quay qua nhìn khán giả là ta, nói: "Chi Chi, nhìn em là cảm thấy...dễ ăn hiếp." Nàng xoay xoay cây bút trong tay, "Khi nào cô bạn kia nghe điện thoại, em nhớ phải hùng hổ một chút, người thiếu tiền đâu phải là em."
Ta uống một ngụm nước: "Tạm thời không có liên lạc được." Ta vuốt ve cái ly, "Em cho cô ấy trì hoãn thêm một tháng thì cũng được thôi, cô ấy nói kinh tế khó khăn em có thể lý giải, nhưng mà hiện giờ còn đi du lịch...Em chỉ muốn một câu trả lời rõ ràng, nhưng căn bản liên lạc không được."
Văn phòng giờ này chỉ có ba người chúng ta, ta đã trở thành khách quen tại 'Buôn bán tình yêu', nhân viên bên ngoài hầu như ta đều đã nói chuyện qua, nhân viên bên trong càng là quen thuộc.
Những người khác đã ra ngoài ăn cơm, nhưng Bùi Khả Nhiên cùng Thi Cảnh Hòa ở lại, vì ta có mang đồ ăn tới.
Đúng vậy, ta lại thành em gái shipper. Nhưng ta vẫn thấy vui, vì nó là cái cớ để ta có thể tiếp xúc với nàng, dù là ở chỗ làm.
Chốc lát sau, nhóm Tiểu Dương Tiểu Huy
lục tục trở lại, ta mang theo túi rác chào tạm biệt mọi người, đi về nhà.
11-11 đã qua được vài hôm, đây là thời điểm bận rộn giao nhận hàng.
Ta còn đỡ, ta không có mua bao nhiêu đồ, Tạ Oánh thì khác, một ngày cổ nhận đến ba bốn kiện hàng, mà đã liên tục mấy ngày nay.
Lúc ta về tới nhà, Tạ Oánh đang tháo gỡ đồ, cô ấy ngồi dưới thảm, trên bàn trà có một cái kéo. Trước mặt là ba cái hộp nhỏ, ta đến sô pha ngồi xuống, hỏi: "Oánh Oánh, ba cái này là gì vậy?".
"Kem dưỡng ẩm."
"Nước hoa."
"Son môi."
"Ngươi còn mấy đợt hàng nữa?" Ta hỏi.
"Chắc là...mười?"
"Ta còn hai."
Đã hơn mười ngày từ lúc Tạ Oánh cắt đứt liên lạc với gia đình, khoảng thời gian này cô ấy đều điên cuồng công tác, hết đơn này tới đơn kia, ta cảm thấy cô ấy sắp thành chiến sĩ thi đua.
Mà ta đương nhiên chính là người mắc bệnh lười thời kì cuối, một cái đơn cũng không có tiếp.
Ta đã từ một tuyển thủ xông xáo đầy năng lực trở thành một tuyển thủ biếng nhác.
Vẫn có không ít khách hàng nhắn ta, nhưng ta xem tình huống xong đều từ chối.
Ta than thở: "Oánh Oánh, làm sao bây giờ, ta cảm thấy theo đuổi Thi Cảnh Hòa thật khó."
Tạ Oánh nhìn ta một cái: "Ngươi có theo đuổi thật không đó?".
"......" Ta ngượng miệng, "Được rồi, ta không có."
Nói đến cùng, ta vẫn là một đứa nhát gan, hai ngày trước ta hỏi Thi Cảnh Hòa chừng nào đeo khuyên tai cho ta, còn chưa được mấy giây ta đã rút về. Sau đó Thi Cảnh Hòa gửi đến dấu chấm hỏi, hỏi ta đã nhắn gì mà rút về, ta nói không có gì, gửi nhầm thôi.
Ta sợ Thi Cảnh Hòa đọc được a...... Nếu hỏi ta cụ thể tại sao phải sợ, có lẽ bởi vì có 'vết xe đổ' là Khâu Vũ đi.
Thi Cảnh Hòa không có dấu hiệu gì, ta không có cảm nhận được nàng dành tình cảm đặc biệt cho ta, ta không dám tuỳ tiện tiến lên.
Quan trọng là, ta còn chưa làm rõ chuyện Thi Cảnh Hòa và Chung Niệm, Thi Cảnh Hòa không có nói cho ta, ta cũng chưa có hỏi.
Theo lý thuyết, Chung Niệm lợi dụng Thi Cảnh Hòa như vậy, Thi Cảnh Hòa hẳn là không qua lại cùng chị ta mới đúng.
Không phải sao? Chung Niệm không thích nàng, thậm chí còn lợi dụng lấy nàng ra khoe với Khâu Vũ. Tình cảm của nàng tương đương là bị Chung Niệm hung hăng đạp dưới chân, vậy mà vẫn giữ liên lạc, còn là 'khuê mật', làm ta khó có thể tin.
Ta muốn hỏi rõ ràng, thậm chí còn muốn hỏi nàng rốt cuộc còn thích Chung Niệm hay không, nếu không thì có đang thích người nào khác không.
Trước kia ta thích Khâu Vũ, cơ bản không có trải qua thời kỳ mập mờ, bởi vì Khâu Vũ đồng ý rất nhanh.
Chính vì rơi rớt cái quá trình 'xác nhận đối phương cũng thích mình', mà ta đã hao phí quá nhiều nước mắt, cho đến vài năm sau biết được chân tướng, ta mới thật sự buông xuống.
Nên lần này không thể giống lần trước, ta phải xác định đối phương có thích lại ta không mới được.
Tạ Oánh nhíu mày, "Vậy còn nói nữa, ngươi không có theo đuổi người ta thì sao biết là khó?".
Ta mím môi, thở dài: "Lòng dạ con gái như kim đáy biển."
Tạ Oánh: "......"
Ta lại nhớ tới lời Thi Cảnh Hòa nói rằng thấy ta dễ chơi nên thích trêu chọc ta.
Vâng, ta vẫn còn canh cánh điều đó trong lòng, hẹp hòi quá nhỉ...
Qua một hồi, Tạ Oánh gom bao bì rác rến đặt ở cửa, chuẩn bị chút nữa ra ngoài đi làm thuận tay vứt bỏ.
Ta còn nằm trên sô pha, Tạ Oánh nhìn ta vài lần, ta nói: "Có việc nói đi."
"Thành Tư Nhất gần đây nói với ta, ngươi thờ ơ với em ấy."
"......" Ta vì chính mình cãi lại, "Không có nha, ta chỉ là bận thôi."
"Nhưng trong giới đều biết ngươi đang không nhận đơn, không ai tin ngươi bận hết."
Cái vòng này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, tin tức ta không tiếp đơn đã một truyền mười mười truyền trăm.
Ta xoa xoa mắt: "Ta thật sự cảm thấy em ấy hơi phiền, có thân thiết gì đâu mà cứ hay nhắn tin hỏi này hỏi kia, không thể nhắn trong group chung sao? Còn phải nhắn riêng mới chịu." Ta ngừng tay, nói tiếp, "Kế hoạch chuyến du lịch lần này cũng là em ấy đảm nhiệm, không phải ta, mà làm riết ta thành người biết hết hành trình luôn, phiền chết được, ta không có trực tiếp kéo đen đã là nhẫn nhịn lắm rồi."
Hôm nay là ngày 16, theo kế hoạch ngày khởi hành là 21, thứ tư tuần sau, chủ nhật trở về, vừa vặn năm ngày.
Nào giờ ta đều tham gia, hơn nữa luôn duy trì nhiệt tình nhất định. Nhưng lần này có chút không muốn, dù ta chắc chắn vẫn là sẽ đi.
Nếu hỏi nguyên nhân, khẳng định nguyên nhân lớn nhất chính là, ta sẽ có năm ngày không gặp được Thi Cảnh Hòa.
Năm ngày, thật dài.
Tạ Oánh mặc áo khoác vào, lại nói: "Nhưng Chi Chi à, mọi người đều là đồng sự, ngươi mang thái độ như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm, nói ngươi khi dễ người mới."
Ta vùi mặt vào gối ôm, buồn bực nói, "Oánh Oánh, thật sự rất phiền, chúng ta mười người cùng đi du lịch, em ấy kêu ta chọn khách sạn, lý do là em ấy không biết chọn, sợ chọn sai, má lúm đồng tiền này có vấn đề hay sao? Ta lớn hơn hai tuổi vào nghề sớm hơn một năm rưỡi, không lẽ còn không biết em ấy đang làm trò vặt vãnh?".
Ta hít sâu một hơi, "Ta giữ thái độ có lệ với em ấy đã là cực hạn."
Tạ Oánh thở dài, cầm lên mấy cái hộp rỗng, "Được rồi, ta đi làm trước đã."
"Ừa đi đi."
Tạ Oánh vẫn công tác đều đặn mỗi ngày, giá cả cũng căn cứ theo độ khó và thời gian.
Nội dung nhiệm vụ hôm nay của cô ấy nghe rất đơn giản, buổi chiều đi dạo hàn huyên cùng một nam sinh, nhưng thực tế không dễ đâu.
Tối hôm qua lúc chốt đơn, nam sinh đã gửi cho cô ấy tập tin, bên trong là nội dung một bộ tiểu thuyết, hắn yêu cầu Tạ Oánh đọc xong trước khi gặp mặt, đến lúc gặp sẽ cùng nhau thảo luận.
Tạ Oánh xem nội dung xong liền muốn phun máu.
Tiểu thuyết là kiểu văn chủng mã*, cũng may nam sinh chỉ gửi qua mấy trăm ngàn chữ, Tạ Oánh có thể xem xong, nếu là bản hoàn chỉnh mấy triệu chữ, Tạ Oánh dám chắc đương trường cự tuyệt.
Thật ra cô ấy cũng muốn từ bỏ nhưng nam sinh ra giá khá cao, Tạ Oánh lại một lần nữa vì tiền thỏa hiệp, bắt đầu đi làm nhiệm vụ kỳ quái này. Nó quái chẳng khác gì cái nhiệm vụ xem điện ảnh xong bắt viết cảm nhận đợt trước.
Bất quá vụ đó đã được giải đáp, nguyên lai người kia là mượn tay Tạ Oánh làm bài tập — giảng viên của hắn yêu cầu viết cảm nhận phim ảnh.
Lúc nghe được sự thật, ta không nhịn được cười ha ha, Tạ Oánh thiếu điều phải bịt miệng ta để ta ngưng cười.
Ta chưa từng nhận được mấy vụ ly kỳ như thế, nhiệm vụ quái nhất mà ta tiếp nhận có lẽ là cái người muốn ta sắm vai bạch phú mỹ lôi kéo hắn ngoài đường.
Chính yếu vẫn là bởi vì quá mất mặt, thật sự mất mặt.
Tạ Oánh đi làm, ta lại trở nên nhàn rỗi, đương cá mặn lâu ngày hình như cũng không thoải mái cho lắm.
Ta lấy di động, theo lẽ thường gọi thăm hỏi tình hình Mạnh Nhất Sênh.
Cô ấy đã mang thai bảy tháng, hiện tại thai động cũng rất thường xuyên, ta muốn đến nhà thăm cô ấy trước khi đi du lịch. Cảm xúc cô ấy không quá ổn định, có thể là vì còn chưa đầy ba tháng là sẽ sinh em bé.
Nghiêm Hà tựa hồ đã trở về hình tượng người chồng mẫu mực, mỗi ngày tan làm lập tức về nhà, xoa chân bóp vai cho cô ấy, mặt ngoài quả thực tốt đến khó tìm.
Mà việc ngoại tình chỉ có thể là không lần hoặc vô số lần, ta không tin Nghiêm Hà đã cải tà quy chánh. Nhưng cũng hy vọng hắn sẽ thu liễm trong thời gian này, ai ngờ hiện trường lần thứ hai tới nhanh như vậy.
Hôm nay lúc ta gọi điện qua, bên kia là giọng nói bình tĩnh của Mạnh Nhất Sênh, "Chi Chi, mùi nước hoa trên người Nghiêm Hà nghe rất dễ chịu."
——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.