Ta không giả vờ trấn định được nữa, hai chữ "Đã đọc" làm ta đau tim, làm ta đặc biệt muốn chạy ra ngoài để mưa to xối lên người một trận.
Ta ném điện thoại qua một bên, bụm mặt rên rỉ.
Tạ Oánh dời mắt khỏi máy tính bảng, lần nữa nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: "Chi Chi, có gì không vui sao?".
Trong giọng cô ấy hàm chứa lo lắng, ta thu hồi thanh âm ỉ ôi kỳ quái của mình, lắc đầu nói: "Ta chỉ đang nghĩ nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt biết mấy."
Tạ Oánh thộn mặt, hỏi ta: "Ngươi muốn trở lại lúc nào?".
"Hai mươi phút trước." Ta đưa hai tay bưng kín mặt, rầu rĩ nói, "Ta gửi nhầm tin nhắn."
"Hậu quả nghiêm trọng lắm hả?" Tạ Oánh lại hỏi.
Ta ngẩng lên, vì không muốn để cô ấy lo lắng nên lắc đầu, "Không nghiêm trọng."
Tạ Oánh thở ra nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Tầm mắt cô ấy dời về máy tính bảng, ta cũng cúi đầu nhìn di động.
Thật ra là rất nghiêm trọng, tin nhắn mà ta gửi đi lúc trước...không còn lời nào để nói.
"Tiểu tỷ tỷ yêu online không? Yêu online tuyển em, em siêu ngọt."
Lúc đó chắc ta bị bại não nên mới đu theo cái trend đó.
Bây giờ thì hay rồi. Ta ôm tâm lý may mắn gửi hình cho nàng, kết quả bị nàng "đã đọc".
Cái này gọi là gì? Gọi là "làm ác gặp ác".
Ta mở ra khung thoại WeChat, muốn nói dối, ta đã nghĩ lý do rồi, nói tính khoe hình thôi, tài khoản đó là ta mới mua, tin nhắn trước đó là của chủ cũ chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-gai-thang/475041/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.