Cái hồi mà ta và Thi Cảnh Hòa còn chưa trải qua sự kiện kia, Chung Niệm có từng gọi điện cho ta, nhưng ta không có nghe.
Ta tưởng vậy là kết thúc, ai dè ta nghĩ quá giản đơn, mùng năm Tết ta lại nhận được cuộc gọi từ Chung Niệm.
Đúng lúc Thi Cảnh Hòa không có mặt, nàng đi Liễu Thành chúc Tết, cả nhà Tiêu Chu đều ở Liễu Thành, huống hồ Lôi Y và Dư Mặc bọn họ cũng ở thành phố đấy, Thi Cảnh Hòa cho dù có luyến tiếc ta thì cũng phải đi một chuyến.
Ta không có đi cùng nàng, mà là ở Vân Thành bồi Mạnh Nhất Sênh.
Đã qua năm, nhưng cô ấy còn ở cữ, ta có rảnh đều sẽ đi thăm bé con Nghiêm Hàm.
Nghiêm Hàm sinh ra đã gần mười ngày, mặt cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, làn da thật sự giống trứng gà mới bóc vỏ, vừa trắng vừa múp múp.
Ta cũng trưởng thành, ta dám ôm em bé, không sợ hãi chạm vào em bé.
Mạnh Nhất Sênh nằm dựa đầu giường, chờ mẹ cô ấy lột quýt ăn. Ngôn Tình Cổ Đại
Ta ôm Nghiêm Hàm trong lòng ngực, đôi mắt bé con mở to hơn ban đầu rất nhiều, ta làm đủ biểu cảm trêu chọc, bé con có lẽ cảm thấy thú vị, mở ra cái miệng nhỏ không răng mà cười.
Dì Mạnh thấy thế cười ta, "Tiểu Lục, con làm mặt quỷ coi chừng làm em bé sợ."
"Ha ha ha, mẹ, mẹ cũng quá ác rồi." Mạnh Nhất Sênh tiếp nhận trái quýt dì Mạnh đưa qua, cổ nhìn ta, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bo-gai-thang/2333125/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.