Edit: onecolour
Lúc Chung Sở Nam tỉnh dậy thì đã là sẩm tối ngày hôm sau. Anh nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ ngây ngốc một lúc lâu rồi đột nhiên ngồi dậy, cả người Chung Sở Nam đau nhức vô lực, bộ ngực của anh cũng cực kỳ đau.
"Hạ Tầm? Hạ Tầm? Tiểu Tầm?"
Anh thử gọi vài tiếng nhưng Hạ Tầm không đáp lại, Chung Sở Nam biết mình chỉ đang ảo tưởng mà thôi, trong lòng có chút mất mát, thầm nghĩ tại sao lúc đi Hạ Tầm không gọi anh, để anh tiễn cậu cũng được mà.
Chung Sở Nam xoa xoa thái dương đau đớn, từ từ đứng dậy, đang định mặc quần áo thì phát hiện nịt ngực của mình đã không cánh mà bay, tìm đâu cũng không thấy. Không phải là Hạ Tầm trộm mang đi đấy chứ...
Chung Sở Nam lập tức lắc lắc đầu khi có suy nghĩ này, nhưng anh tìm mãi vẫn không thấy nịt ngực, tám chín phần mười là Hạ Tầm đã cầm theo. Điều này khiến nỗi mất mát của anh vơi đi một chút. Chung Sở Nam mặc quần áo cẩn thận rồi xuống giường, suýt chút nữa thì ngã ra đất, vất vả mãi anh mới đứng dậy được. Anh lảo đảo đi ra ngoài, biệt thự xa hoa không một bóng người, Chung Sở Nam mở tủ lạnh, không thấy hai bình sữa kia nữa, chắc là Hạ Tầm đã mang đi rồi, điều này làm anh thấy có chút may mắn.
Dạo quanh nhà một vòng, Chung Sở Nam lại về phòng của Hạ Tầm, anh nằm liệt trên giường, hạ thân vẫn còn có chút đau đớn nhưng anh nhịn không được mà vươn tay cho vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bao-mau-cho-be-ngoc-ai-ngo-lai-duoc-cuoi-vao-cua/247904/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.