Edit: onecolour
Mặt của Chung Sở Nam ửng hồng, anh biết đó là mùi sữa của mình, anh chỉ không ngờ mũi của Hạ Tầm lại thính đến vậy. Lúc nãy Chung Sở Nam đứng cạnh mẹ của Hạ Tầm cũng không bị bà ấy phát hiện.
Anh chỉ có thể xấu hổ nói qua loa lấy lệ: "Anh, anh không giấu, trên người anh cũng không có kẹo sữa, em ngửi nhầm rồi. Nếu em muốn ăn kẹo sữa thì anh gọi người mang tới cho em được không?"
Vậy mà Hạ Tầm lại không chịu, cứ nói anh giấu kẹo sữa ở trong ngực, thậm chí còn ném gấu bông sang một bên, một mực muốn xốc áo của Chung Sở Nam lên để kiểm tra. Chung Sở Nam kêu khổ trong lòng không ngừng, không ngờ đứa bé này trở nên ngốc nghếch mà sức vẫn lớn như vậy. Chỗ này là cửa nhà, nếu như có người nào đi qua nhìn thấy thì thật xấu hổ, anh không còn cách nào, chỉ có thể lùi một bước mà nói: "Tiểu Tầm, chúng ta vào nhà trước đã có được không em? Vào nhà rồi anh liền lấy kẹo sữa cho em."
Hạ Tầm nghi ngờ nhìn anh, dường như cậu không tin. Chung Sở Nam sốt ruột, chỉ có thể tiếp tục lừa cậu: "Anh giấu rất nhiều kẹo sữa nhưng nếu đứng ở bên ngoài thì sẽ bị chim nhỏ cướp đi đó, cho nên chúng ta vào trong nhà trước có được không em?"
Vừa nghe kẹo sữa sẽ bị cướp đi, Hạ Tầm liền ngoan ngoãn, thậm chí cậu còn cảnh giác mà nhìn xung quanh, giương nanh múa vuốt với không khí. Chung Sở Nam buồn cười nhìn dáng vẻ này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bao-mau-cho-be-ngoc-ai-ngo-lai-duoc-cuoi-vao-cua/247892/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.