Tất Ngôn lập tức mở túi ra, nhanh chóng nhìn xem nội dung bên trong, sắcmặt càng ngày càng khó coi, nhất thời không khí chung quanh lạnh đếnmuốn đóng băng.
Liên Ngữ bưng trái cây từ trong phòng bếp đi raliền nhìn thấy sắc mặt Tất Ngôn hết sức khó coi, cô lo lắng ngồi xuốngbên cạnh anh, theo tầm mắt của anh, nhìn thoáng qua tài liệu trong tayanh.
“Anh điều tra bố em?” Ảnh chụp của bố đập vào tầm mắt, cô ngạc nhiên hỏi.
“Em nói cái gì? Ông ta là bố em?” Tin tức càng thêm rung động nhất thời làm cho Tất Ngôn ngu ngốc, run rẩy hỏi lại: “Ông ta thật sự là bố em?”
“Đúng vậy, đây chính là bố em.” Liên Ngữ không hiểu nhìn anh, chẳng biết tại sao sắc mặt anh lại càng thêm khó coi.
“Tiểu Ngữ, Liên Khải thật sự là bố em?” Thượng Thiên Dương cũng thật cẩn thận hỏi lại một lần.
Liên Ngữ gật đầu với hắn “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Đầu óc Tất Ngôn trống rỗng, căn bản không thể tự hỏi bất cứ chuyện gì, anhsợ hãi chính mình vừa mở miệng sẽ nói ra lời làm tổn thương cô, cho nênanh vội vàng đứng dậy, chạy lên lầu, giam mình trong phòng.
“Tất Ngôn...” Nhìn hành động khác thường của Tất Ngôn, Liên Ngữ cảm thấy sợ hãi không hiểu.
“Em có quyền biết mọi chuyện.” Nói xong, Thượng Thiên Dương đem tập tài liệu đưa cho Liên Ngữ.
Xem xong hết tài liệu, mặt Liên Ngữ nhất thời trở nên tái nhợt, không tin lắc đầu “Không...Không có khả năng.”
“Anh nghĩ so với em, Tất Ngôn cũng không muốn tin đây là sự thật.” ThượngThiên Dương nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-voi-tong-giam-doc/143962/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.