“Hả... Tô Điềm, em có bạn trai rồi?” Đường Vũ nhíu mày đẩy gọng kính trước mũi lên, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tô Điềm cố gắng nhẫn nhịn không trợn trắng mắt lên.
Cái gì gọi là "Em có bạn trai rồi?" Nói chuyện có thể nào đừng úp úp mở mở như thế được không?
Cô liếc nhìn sang Quý Sở Yến, nhìn thấy anh mím chặt môi thì trong lòng thầm nhủ.
Chắc là anh sẽ không hiểu lầm đó chứ?
"Đường Vũ, tôi phải đi mua sắm với bạn trai một lát, chuyện họp lớp để nói sau nhé”
Tô Điềm kiên trì cất đứt địch ý âm thăm xuất hiện giữa hai người đàn ông, kéo ống tay áo Quý Sở Yến: “Ừm... Chúng ta đi thôi."
Quý Sở Yến mím chặt môi, không nói câu nào, để yên cho cô kéo tay mình rời đi.
Trước khi đi, anh còn ý vị thâm trường mà liếc nhìn Đường Vũ một cái.
Ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo.
Trên đường trở về, Quý Sở Yến im lặng lái xe, Tô Điềm thỉnh thoảng lại liếc trộm anh một cái, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt âm u của anh.
Áp suất không khí trong xe rất thấp, Tô Điềm cân nhắc mãi, không biết phải giải thích với anh như thế nào để trọn vẹn nhất. Mãi đến tận khi xe của Quý Sở 'Yến lái vào trong tiểu khu Thự Cảnh, dừng trước cửa nhà cô thì cô vẫn chưa sắp xếp được từ ngữ để giải thích với anh.
“Mai đến sân bay trước mười giờ."
Quý Sở Yến để lại một câu như vậy, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3430983/chuong-127.html