Nụ hôn của cô mềm mại và ướt át, Quý Sở Yến cứng đờ, một hồi lâu mới rút ra được chút lý trí còn sót lại trong dục vọng, vòng tay qua vai cô, tách hai người ra một khoảng ngắn, khóe môi nhếch lên: “Em còn hôn nữa là anh không nhịn được đâu”
Giọng điệu hơi bất đắc dĩ.
Tô Điềm đỏ mặt nhìn anh, lông mi rung động, ánh mắt lấp lánh, thực sự rất giống như yêu tỉnh câu hồn đoạt phách con người.
Cô thở hổn hển, thì thầm: “Tại sao... Phải nhịn..."
Quý Sở Yến nghi ngờ cô cố ý, đũng quần của anh đã cứng đến mức sưng lên, anh nghiến răng nghiến lợi nói:"Bởi vì không có bao cao su."
Tô Điềm chớp chớp mất, do dự hai giây, sau đó nhỏ giọng thì thăm: “Nhưng mà... em có...”
Dưới cái nhìn như thiêu đốt của Quý Sở Yến, cô chậm rãi đi tới bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra. Bên rong có một cái túi màu đen, cô nhanh chóng lấy ra một hộp bao cao su, nằm trong lòng bàn tay.
Sau đó, Tô Điềm đi về phía Quý Sở Yến, nhét hộp bao cao su vào trong tay anh, nói giống như khoe khoang: “Anh không có, nhưng em có”
Trên thực tế, ngay cả bản thân Tô Điềm cũng không ngờ tới, ba hộp bao cao su mà bà Phương kín đáo đưa cho cô cuối cùng lại có cơ hội tỏa sáng thế này.
Quý Sở Yến nhìn vẻ mặt đắc ý của cô thì không nhịn được nhéo má cô một cái, khàn giọng nói: “Thế nên, ý của em là chúng ta... có thể?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3430972/chuong-116.html