Nụ hôn này dài như một bộ phim văn học mùa đông.
Lâu đến nỗi đầu óc Tô Điềm choáng váng, đến lúc đó Quý Sở Yến mới buông cô ra, chống lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Em đã đói cả ngày rồi, mau nấu cơm thôi."
Nếu như có thể, anh hoàn toàn không ngại nếm thử “món tráng miệng trước bữa tối" được giao đến tận cửa này.
Đáng tiếc, dạ dày trống rỗng của Tô Điềm không cho phép điều đó.
Trong mắt Tô Điềm vẫn còn một tầng sương mỏng, cô vươn tay chạm lên mặt, muốn giảm đi nhiệt độ nóng rực này, đồng thời nhìn theo ánh mắt của Quý Sở Yến.
“Anh cho bao nhiêu bột thế.."
Đến cả một tân binh như cô cũng bị choáng váng trước đống bột này.
Mặc dù Quý Sở Yến đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng vẫn mặt không đổi sắc nói: “Ừm, hơi nhiều chút, có lẽ là do tay run nên vấy hơi nhiều”
“Một chút” trên công thức thực sự là một tính từ rất mơ hồ,
Xuất sư bất lợi, Tô Điềm không đành lòng đả kích anh, do dự đề nghị: “Nếu không thì... cho thêm chút nước nữa?”
Quý Sở Yến suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đổ đi làm lại.
Lần thử thứ hai, rút ra bài học từ lần thất bại đầu tiên, Quý Sở Yến vào bếp lôi ra một cái cân, tính toán đo lường cẩn thận, cuối cùng cũng nhào bột được gọi là không đến nỗi.
Sau đó, các bước diễn ra suôn sẻ, tuy bề ngoài không đẹp lắm nhưng nhìn hình dạng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3430968/chuong-112.html