Chương trước
Chương sau

'Tô Điềm không biết câu “Thích” kia Quý Sở Yến nghe hiểu được mấy phần, hoặc có lẽ là quá bận rộn với công việc. Tóm lại là anh biến mất khỏi cuộc sống của Tô Điềm cả một tuần.

Cô muốn lên lầu, gõ cửa nhà anh.

Nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí.

Cuối tuần, cô quyết định tìm chút đột phá từ phía bà Phương.

Nhân lúc bà Phương đang nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ, Tô Điềm đi tới bên cạnh bà, nói bóng nói gió: “Mẹ, tại sao lần trước mẹ lại đột ngột giới thiệu Quý Sở 'Yến cho con đi xem mắt?”

Phương Tử Như nhìn xuyên qua lớp mặt nạ, nghi ngờ nhìn cô một cái, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên có hứng thú với chuyện xem mắt.

“Thời gian trước, mẹ đi mua sắm thì bất ngờ gặp. phải mẹ Tiểu Quý, thế là hai người kết bạn Wechat với nhau. Trò chuyện một lúc thì mới biết cả hai đều chưa có người yêu, thế là mẹ mới quyết định để hai đứa gặp nhau một chút, cũng coi như là giải quyết được một nguyện vọng của ông nội con khi còn sống.

Phương Tử Như vừa đắp mặt nạ vừa nói, Tô Điềm. lại nhanh chóng bắt được trọng điểm.

“Mẹ kết bạn Wechat với mẹ của Quý Sở Yến?”

Bà Phương "ừm' một tiếng. Ngôn Tình Nữ Phụ

"..."

Tô Điềm không khỏi truy vấn: “Sao mối quan hệ của mẹ và mẹ Quý Sở Yến lại đột nhiên trở nên tốt như vậy?"

Bà Phương trừng mắt lườm cô: “Từ khi con còn chưa ra đời thì mẹ đã biết và ấy rồi! Sau khi con sinh ra được mấy tháng, gia đình bọn họ đã chuyển tới thành phố B, đến tận khi cha của Tiểu Quý về hưu thì mới quay trở lại. Nhắc mới nhớ, lâu lẳm rồi hai người mới gặp lại, mẹ và bà ấy đều đã khác xưa rất nhiều... Cuối cùng, còn phải dựa vào tên trên thẻ hội viên lúc tính tiền mới nhận được ra nhau.”

“Ồ...” Tô Điềm ồ lên một tiếng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, giọng điệu của cô cũng trở nên hơi kích động: "Vậy... Khi con mấy tháng tuổi thì Quý Sở Yến đã hơn 4 tuổi rồi, có phải anh ấy cũng đã nhìn thấy dáng vẻ hồi nhỏ của con không?”

Phương Tử Như dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn cô: “Chuyện này thì không có đâu. Từ nhỏ Tiểu Quý đã có những suy nghĩ của riêng mình, cha mẹ thắng bé tới nhà chúng ta ăn cơm mấy lần, nhưng mà Tiểu Quý chứ tới bao giờ”

Nghe vậy, Tô Điềm bĩu môi.

Chắc là lúc ấy Quý Sở Yến ghét cô lắm.

Sau khi có được thông tin mình muốn, Tô Điềm chuẩn bị nghĩ cách chưồn đi, nhưng lại bị Phương Tử Như túm chặt gấu váy, ôi trở lại.

Bà Phương híp mắt: "Sao tự nhiên lại hỏi nhiều như thế hả? Có phải con có ý gì với Tiểu Quý không?”

Tô Điềm lắc đầu.

Nhưng lại âm thầm dùng ngón tay cào cào lên ghế sofa.

“Thật sao." Phương Tử Như hoài nghĩ: “Nhưng mà hôm hai đứa đi xem mắt, mẹ đã gửi ảnh của con cho mẹ Tiểu Quý nhìn rồi, bà ấy cứ khen con xinh đẹp

Nói đến đây, Phương Tử Như vô cùng kiêu ngạo mà cười: “Bà ấy còn nói, ban đầu Tiểu Quý không muốn đi xem mắt, nhưng sau khi bà ấy cho Tiểu Quý. xem ảnh của con thì thằng bé lập tức nói muốn tới gặp con."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.