'Vào tối thứ Hai, sau khi mệt mỏi vì công việc cả ngày, Tô Điềm cũng chờ được đến lúc tan làm. 
'Thứ hai thường là thời gian trăm cảm hàng tuần của nhóm người trưởng thành đã phải đi làm kiếm tiền như thế này. Nhưng mà sau một tháng đi làm, Tô Điềm cũng đã đăn dăn thích ứng được với tiết tấu làm việc như vậy. 
Bạn bè thân thiết của cô đều ở Luân Đôn, còn những người bạn học cũ ở trong nước thì từ lâu đã chẳng còn liên lạc nữa. Thế là cô cứ độc lai độc văng như vậy, con đường hàng ngày chỉ là đến công ty rồi lại về nhà nghỉ ngơi. 
Tô Điềm ra khỏi nhà hàng ở gần công ty, còn căm theo một túi giấy đựng cơm tối. Tháng mười lá rụng. nhiều, gió mang theo chút khí lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo len hở cổ, chân trăn dưới váy bị gió thối rùng cả mình. Cô vừa đi vừa khẽ xoa xoa cánh tay mới cảm thấy ấm áp được hơn một chút 
Từ công ty về nhà nếu như lái xe thì mất khoảng chừng hai mươi phút, chủ yếu là do giờ tan làm sẽ tắc đường, mà đi bộ thì cũng là hai mươi phút. Thời gian dần trôi qua, Tô Điềm đã quen với chuyện đi bộ đi làm. 
Con đường này cô đi nhiều thành quen, cảnh vật ven đường cũng chẳng có gì mới lạ nữa. Nhưng đến khi đi qua một cửa hàng hoa mới khai trương, trái tìm Tô 'Điềm lại khẽ rung động một chút. 
Hôm qua Quý Sở Yến nói muốn tặng quà cho cô, vậy thì hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3430918/chuong-62.html