Nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn quá đẹp, chỉ liếc nhìn Tô Điềm một cái là cô đã tự giác đứng dậy đón anh.
“Đây là bữa tối sao?” Tô Điềm đi tới bên cạnh bàn anh, ngồi xuống đối diện với Quý Sở Yến.
Cả hai bát đều là mì rất đơn giản.
Cô thầm nghĩ, Quý Sở Yến đúng là không lừa cô. Anh bảo làm chuyện khiến cô đói bụng, bây giờ cô thực sự đói bụng thật rồi, cho dù nhìn bát mì đơn giản cũng rất muốn ăn.
“Anh nấu... Có lẽ không được ngon cho lắm” Quý Sở Yến lên tiếng, lúc nói câu này cũng không hề đỏ mặt: "Nhưng mà có còn hơn không”
Lúc này Tô Điềm đã đói lắm rồi, chẳng căn biết là ngon hay không. Cô nhanh chóng gắp một miếng mì, đưa lên miệng
'Được lắm, Quý Sở Yến đúng là người thành thật.
Bát mì này đúng là không thể gọi là “ngon”, nhưng lại rất thanh đạm. Bây giờ mười giờ tối rồi món thanh đạm như thế này là thích hợp nhất, lúc ngủ ít nhất sẽ không bị đây bụng.
Nhưng mà, Quý Sở Yến rõ ràng tự biết tay nghề của mình đến đâu, thế mà còn cố tình hỏi cô: “Mùi vị thế nào?”
"..."
Tô Điềm cảm thấy không nên đá kích người bạn giường đã có lòng nấu mì cho mình thế này. Nếu như cô nói: "Không ngon lảm”, vậy thì rất có khả năng sẽ bị Quý Sở Yến đè lên bàn cơm mà ** lăn nữa.
Cô giả vờ cẩn thận thưởng thức, căm thìa húp một ngụm nước mì, thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3429123/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.