Mấy ngày kế tiếp, Tô Điềm ban ngày đi làm, buổi tối về nhà, chống đỡ mãi mới tới cuối tuần.
Sau khi bị các cuộc điện thoại của Phương Tử Như tấn công đồn dập, cô đành phải chịu thua, miễn cưỡng trở về biệt thự.
Lúc ăn cơm, Phương Tử Như cứ nhìn cô chẳm. chấm, Tô Điềm cảm thấy không được tự nhiên: “Mẹ, sao mẹ cứ nhìn con mãi thế?”
“Dạo này con thức khuya à? Sao nhìn tiều tụy vậy?”
Mấy ngày nay đúng là Tô Điềm ngủ không ngon.
Sau ngày đó làm tình với Quý Sở Yến thì cô luôn nghĩ về anh. Mặc dù bây giờ hai người là hàng xóm, giống như gần anh hơn một bước, nhưng cô vẫn không biết nhiều về anh.
Anh làm nghề gì?
Anh có sở thích gì?
Anh...
Làm một người bạn giường, Tô Điềm cố gắng. không vượt quá giới hạn, tất cả sự tò mò của cô đều được cô che giấu rất kỹ.
Nhưng cô rõ rằng là muốn gần anh hơn chút nữa.
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của mẹ, Tô Điềm khẽ thở. dài: “Không sao đâu ạ, có thể do mới đi làm nên chưa nghỉ ngơi được tốt.”
"Vậy chiều nay con đi spa với mẹ, như vậy thì lúc xem mắt mới để lại cho người ta ấn tượng tốt được.
Tô Điềm ngẩn người
“Xem mắt gì?"
Phương Tử Như gõ đũa lên bát, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cuối tuần trước. chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Tối thứ bảy này. mẹ đã sắp xếp cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ban-giuong-voi-doi-tuong-lien-hon/3428552/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.