Còn Tần Mặc Trúc sau khi “hốt” La Duật lên phòng cũng khóa cửa lại, gương mặt của anh tuy có hơi hoang mang nhưng cũng có chút mong chờ, không biết cô mèo nhỏ này sẽ làm gì nhỉ?
Quả nhiên không để La Duật chờ lâu, Tần Mặc Trúc đã thẳng tay ném anh lên giường, còn leo lên người anh, hoàn toàn chặn hết đường chạy trốn của anh, ánh mắt có hơi nhíu lại, thấp giọng, gọi:
- Tống Khinh Lan?
Vốn dĩ tâm tình của La Duật còn đang vô cùng hưng phấn, nhưng sau khi nghe đến ba chữ “Tống Khinh Lan” thì bao nhiêu khinh hỉ đều biến mất hết, gương mặt cũng tối sầm lại.
Ha, nực cười thật đó, hóa ra là cô mèo nhỏ đang nhận nhầm anh thành Tống Khinh Lan sao? Hay là do khẩn trương quá nên gọi nhầm? Mà cho dù có gọi nhầm cũng không thể nhầm với tên đó chứ.
- Không phải Tống Khinh Lan.
- Nói dối, mảnh ngọc bội nhận chủ, chỉ phát sáng khi trong tay chủ nhận, nếu anh không phải Tống Khinh Lan thì…
- Anh đã nói anh không phải Tống Khinh Lan!
Có vẻ như La Duật đã đủ tức giận rồi, giận đến mức không khống chế được cảm xúc mà hét lên vào mặt cô, đến đây Tần Mặc Trúc có hơi giật mình một chút, nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ nhìn anh mà híp mắt.
Leo xuống khỏi người anh, lục lọi trong tủ kéo nửa mảnh ngọc bội còn lại, ban đầu nó còn không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng sau đó ngọc bội liền phát sáng.
Cô đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-bach-nguyet-quang-cua-nam-than/3487887/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.