Chương trước
Chương sau
Buổi tối đó sau khi cô được đưa về nhà thì vẫn có gì đó không đúng lắm, đưa mắt nhìn vào bên trong xe, nhưng La Duật lại cười rất gian xảo, lại còn nói:

- Mèo con, em nhìn anh như vậy là muốn được anh hôn sao?

- Vô sỉ!

Bỏ lại hai chữ này xong thì Tần Mặc Trúc đi vào nhà, để La Duật ngồi trên xe mà cười khổ, tuy rằng bị mèo nhỏ nhà mình giận rồi nhưng anh vẫn thấy khá là vui, ít nhất thì anh cũng đã có thêm dũng khí để nói lời yêu cô, tương lai không biết sẽ thế nào, nhưng hiện tại như vậy là quá đủ.

Còn chưa đợi anh lái xe đi thì điện thoại đã reo lên, hiện lên trên đó là ba chữ “Khúc Thừa Hạo”, anh cũng không ngần ngại mà nhận máy.

- Có chuyện gì vậy Thừa Hạo?

- [Cậu út, chiều mai có một buổi đấu giá, cậu có muốn đến xem thử không? Nghe nói lần này có một vật cổ sẽ được đấu giá đấy]
- Không đi, ngày mai bận xem mèo con quay phim rồi.

- […]

Khúc Thừa Hạo là cháu trai của La Duật, nói đúng hơn thì là mẹ của Khúc Thừa Hạo chính là chị gái của anh, cho nên anh cũng đã được lên chức cậu út từ khi còn rất nhỏ.

Thằng cháu này thì không có gì ngoài việc gây rắc rối, tuy nhiên vì nó là huyết mạch duy nhất của Khúc gia, nên ai nấy đều yêu thương và cưng chiều nó vô điều kiện.

Nhắc mới nhớ, Khúc Thừa Hạo này hình như còn là bạn cùng lớp với mèo nhỏ nhà anh nữa.

- Nghĩ lại rồi, thời gian, địa điểm, nhắn vào điện thoại cho cậu.

- [Ok cậu út, cháu sẽ nhắn cho cậu ngay. Nhưng ngày mai cậu có thể đưa cháu theo không? Cháu cũng muốn đi xem]

- Không, bảo cha cháu đưa cháu theo, cậu út còn phải bồi mợ út của cháu.

Nói xong thì La Duật cũng lạnh lùng tắt máy, bỏ lại thằng nhỏ chắc sốc dữ lắm, vì bình thường chưa hề nghe đến chuyện La Duật tiếp cận phụ nữ, đột nhiên hai chữ “mợ út” thốt ra từ miệng anh, tức là anh đã có ý định kết hôn rồi, đến mức này thì làm sao mà không ngạc nhiên được chứ.
[…]

Tần Mặc Trúc về nhà và đi thẳng về phòng của mình, vốn dĩ cô còn định qua phòng của ông nội để hỏi vài việc, nhưng giờ này cũng muộn như vậy rồi, chắc hẳn ông ấy cũng đã ngủ từ lâu.

Nên thôi thì cô đi về phòng, vừa nằm dài lên giường vừa đưa tay chạm lên môi mình. Ngay lập tức hình ảnh La Duật cúi thấp người hôn lên môi cô liền hiện ngay trong đầu, gương mặt nhỏ của Tần Mặc Trúc cũng vì thế mà đỏ lên, nóng bừng không cách nào hạ nhiệt.

Đến đây cô còn ôm mặt rồi lắc đầu… Tại sao cô lại ngại ngùng như vậy chứ? Nếu như tính theo tuổi tác thì cô đã mấy trăm tuổi rồi, đã già như vậy còn bị một tên tiểu tử trêu chọc, đúng là ngại chết đi được.

Và có lẽ như La Duật cũng hiểu được sự ngượng ngùng của cô, nên anh còn chủ động nhắn cho cô một tin.
[La Duật]: Mèo nhỏ, hôm nay hôn chưa đủ, ngày mai anh có thể hôn em nữa không?

[Tần Mặc Trúc]: Biếи ŧɦái!

[La Duật]: Nói chuyện chính, anh nghe nói ngày mai ở Hương Cảng có người đưa ra vật đấu giá có giá trị lớn, theo như thông tin nội bộ là mảnh ngọc bội còn lại của em. Mèo nhỏ có muốn đi cùng anh không?

Tần Mặc Trúc đọc xong tin nhắn liền ngồi bật dậy, vốn dĩ nửa mảnh ngọc bội của cô là do cô ném đi, nếu như tìm được thì cũng không quá kì lạ. Nhưng nửa mảnh mà Thái tử Tống Khinh Lan giữ bên người đã được chôn xuống với thi thể của ngài ấy, tại sao lại truyền ra dân gian rồi?

Chẳng lẽ…

Trộm mộ?

Trước kia cô từng đọc qua nhiều sách lịch sử, cũng có người ghi lại về việc Hoàng Lăng bị mất trộm, lẽ nào là có người trộm bảo vật của người đã khuất rồi đem bán ra ngoài, vì thế cho nên mới lưu lạc đến dân gian?

Nghĩ ngợi một chút, mảnh ngọc bội này là nó tự tìm đến cô, vậy nếu mảnh ngọc kia tự tìm đến hậu duệ của Tống Khinh Lan… Thì chắc chắn mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.

Buổi đấu giá này, cô nhất định phải đi!

[Tần Mặc Trúc]: Đi. Gửi thời gian cho tôi.

[La Duật]: Cô gái vô lương tâm này đúng thật là hết nói mà. Em không cần lo, anh đã có thiệp mời rồi, buổi chiều anh sẽ đến đón em, hiển nhiên lộ phí đi đường anh cũng sẽ đủ.

[Tần Mặc Trúc]: Bao nhiêu tiền?

[La Duật]: Tiểu Trúc phú bà, anh biết em không thiếu tiền, nhưng anh cũng không cần tiền, anh cần thứ khác cơ.

Tần Mặc Trúc có hơi nhíu mày, cái tên này lại bắt đầu phát bệnh gì nữa vậy chứ?

Còn chưa đợi cô nhắn tin hỏi thì La Duật ở bên kia đã nhắn đến.

[La Duật]: Tiền anh không thiếu, nhưng anh đang thiếu một người vợ về quản lý tài sản của anh. Vừa hay em cũng thiếu một người chồng, chúng ta về với nhau có thế giới bớt hai người cô đơn có được không?

Khóe môi Tần Mặc Trúc có hơi giật giật, tên này có phải là điên rồi không?

[Tần Mặc Trúc]: Đồ thần kinh!

#Yu~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.