Nhu nhu lỗ tai, miệng không chút thục nữ ngáp một cái rõ to, mỗ nữ đang biếng nhác dựa lên ghế gỗ nhìn khung cảnh ồn ào muốn chết trước mặt, một tay lại nhặt múi quýt từ ngón tay ai đó đưa đến rồi nhét vô mồm nhai nhồm nhoàm chẳng khác nào một ông chú già tuổi xế chiều.
Nghĩ nghĩ lung tung rồi mỗ nữ lại dùng một bộ dạng chặc lưỡi, tỏ ra nhân đạo kể về nơi này.
Nơi này a, nói ra cũng thật dài dòng, đầu tiên phải kể đến trạch viện hiện tại của nàng, nơi đó không phải là trạch viện mới xây mà thực ra là một trạch viện cũ kỹ rộng lớn nằm trong danh sách hàng tồn kho của hộ bộ. Nghe đâu nơi này từng là chỗ ở cũ của cái gì mà… ừm, cái gì ấy mà nơi ở gì đấy của tể tướng, nói chung là nơi ở của tể tướng nha!
Sau khi nàng mua lại từ hộ bộ xong thì bắt đầu cải tạo lại nơi này, lấy sảnh trước rộng lớn làm cửa hàng buôn bán, khu phía sau thì làm trạch viên của chủ nhân. Ở được khoảng một tuần thì không biết tự nhiên lên cơn khùng thế nào mà nàng lại nổi cơn cao hứng muốn dậy sớm chạy bộ (đương nhiên là mỗ nam sẽ bám theo),đang đi vòng quanh hồ sen thì nàng không biết thế nào lại đi lạc đến khu vực cửa sau ít người ghé thăm, tại nghe quan phủ nói phía sau nơi ấy ngoại trừ rừng rú ra thì cũng chẳng có con đường nào cả, nghe xong mọi người cũng ậm ờ tự hiểu mà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ba-moi-se-duyen/2175329/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.