Nhìn nhau chưa đến mấy giây, mỗ nữ xoay mông rồi đi về phía đường lộ, ý đồ muốn về nhà. Hai bên còn lại ở sau lưng nàng có chút cảm thấy lúng túng, không biết nên giải quyết ra sao, mỗ nam liếc liếc bọn họ rồi cũng tiêu sái bám theo nàng.
Ờ, tình trạng hiện tại có chút mơ hồ, cả đám nhìn nhau rồi lại dùng một ánh mắt muốn ám chỉ nhìn về phía cậu bé kia, liếc liếc ánh mắt về hướng nàng, cậu nhóc ngây ngốc nhìn bọn họ. Tuy bộ dáng của cậu trông rất bẩn thỉu nhưng thật ra cậu cũng rất thông minh, với lại cậu cũng thấy có một cậu nhóc cũng sàn sàn tuổi cậu ở trong nhóm người lạ mặt kia, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm tình, nhưng trong lòng hình như đang vấn vương điều gì đấy, tay nhỏ gầy cầm chặt chiếc hộp trong tay, xoay đầu nhìn lại ngôi nhà gỗ nhỏ xíu nghèo đói của cậu.
Ánh mắt đám người tiểu Phàm cầm thú nhìn nhau, rồi Tiểu Nam bước tới một bước, vỗ vỗ vai cậu, dưới ánh nhìn hơi giật mình của cậu mà cười khổ nói một câu:
- Yên tâm, chúng tôi nhiều người, sẽ để lại vài người để chăm nom cho ngôi nhà của cậu, cậu trước tiên theo bọn họ về khách điếm để tắm rửa thay quần áo một chút…
Cậu nhóc ngẩn người, đôi mắt lóe lên một tia sáng nào đó nhưng rất nhanh biến mất đi, hơi cúi đầu xuống làm cho người ta không nhìn thấy được khuôn mặt của cậu, gật đầu một cái thật nhẹ.
Nhà cậu cũng chẳng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ba-moi-se-duyen/2175320/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.