Lưu nương tử cha mẹ sớm không còn, sau khi Lưu gia suy bại, liền dời về quê, mười vạn tám ngàn dặm, cũng thông tri không đến.
Nàng bình thản ung dung, nói, “Xuất giá theo cha phụ, tái giá theo bản thân. Ta khi hạ đường chỉ có duy nhất một tờ giấy hưu thư, rồi đưa lên Quan phủ tự tách thành nữ hộ, Ngôn nhi. . . Kỳ thật theo họ của ta.”
“Vậy vì sao đối với bên ngoài còn. . .” Thượng Thiện cảm thấy kỳ quái.
Lưu nương tử cúi đầu, “Tiểu hài tử cũng có tự tôn. Ở bên ngoài luôn so đo bạn bè, người khác theo họ cho, nó không có cha bên cạnh, cũng không phải là con gái, sao có thể theo họ mẹ?”
Thượng Thiện chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng cư nhiên có chút đố kị với Cẩn Ngôn. Tiểu tử này vận khí tại sao lại tốt thế, tất cả mọi thứ đều được mẹ bố trí, sắp xếp đầy đủ. . . Hắn từ khi còn nhỏ đến giờ chưa hề được ngày nào như thế.
Lưu nương tử cũng phát hiện, nhẹ giọng nói nhỏ, “Nó theo ta cũng đã chịu khổ nhiều. . . Huynh không biết đâu. Người khác chỉ cảm thấy ta đối xử với nó rất tốt, nhưng không biết, sự thật là nó đã cứu ta. Khi đó . . .” Nàng che vết sẹo dài trên má mình, “Khi Tam công tử đánh ta, ta sợ nó bị thương, chỉ tới nhét nó xuống dưới giường, nhưng nó cái gì cũng đều thấy được. . .”
“Trương Tam công tử!” Thượng Thiện sửa lại cách xưng hô của nàng, “Tam công tử khắp thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-tran-mai/98420/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.