Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tựa như giờ phút này rơi trên mặt đất hoa hồng đang run rẩy lay động trong cơn gió cuối thu, cánh hoa đỏ tươi như máu nhìn thấy mà giật mình.
Cố Noãn Phong vốn đunh cất bước dời đi bỗng dừng lại, nhìn xem cánh hoa rung rinh kia, tư vị khổ sở của kiếp trước lượn lờ ở trong đầu, mặc dù đã là chuyện xa xăm, nhưng nàng vẫn không có biện pháp xoá bỏ hoàn toàn sạch sẽ.
Trùng sinh, chỉ là cho nàng thêm một cơ hội làm lại lần nữa, nhưng mà những chuyện cũ đó lại như trở thành ấn ký, dù đã qua, nhưng dấu vết lưu lại vẫn còn đang ở chỗ đó, có lẽ sẽ theo năm tháng trôi qua từ từ phai nhạt đi, nhưng nhìn kỹ, nó vẫn sẽ còn lưu lại cái bóng mơ hồ.
Không có vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không có vô duyên vô cớ mà hận. Cố Noãn Phong không khỏi bắt đầu chán ghét bản thân, nàng không thể thật sự coi thường Lâm Hiếu Quân, coi hắn như người xa lạ.
Càng biểu hiện ra sự hận thù kịch liệt, càng chứng minh hắn vẫn giữ ảnh hưởng rất lớn đối với nàng, chỉ có khi hoàn toàn để xuống chuyện xảy ra ở kiếp trước, nàng mới thật sự được giải thoát, thật sự được trùng sinh.
Cố Noãn Phong khom lưng đem hoa hồng từ trên mặt đất nhặt lên, cầm ở trên tay ngắm một lát, cuối cùng nàng bình tĩnh đem nó ném vào thùng rác trong sân trường.
Những bông tuyết trong suốt óng ánh bay đầy trời, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-tram-luan-lan-nua/3031812/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.