Thi đấu là một trận tiếp một trận, mỗi ngày đều không nghỉ ngơi. Tuy một ngày chỉ có một ván cờ, nhưng ván cờ này áp lực còn lớn hơn so với huấn luyện bình thường. Sau khi trận đấu thứ 7 kết thúc, Tiểu Tuyết trở về ngã đầu liền ngủ, vẫn là Diệp Tuệ gọi cô bé dậy ăn cơm tắm rửa, cô cũng không biết khuyên Tiểu Tuyết thế nào, sợ đứa nhỏ quá nặng được mất, nói thế nào cũng không quá thỏa đáng.
Lúc ăn cơm, Tiểu Tuyết ngáp một cái, nói: “Chị Tuệ, ngày mai thi đấu xong, dẫn em với chị đi chơi đi!”
Diệp Tuệ cười: “Được thôi.” Cô vốn đã tính chờ sau khi thi đấu kết thúc thì dẫn Tiểu Tuyết đi chơi, mấy người của đội tỉnh đi cùng kia chỉ còn Tiểu Tuyết chưa có thi xong, người còn lại đều bị đào thải rớt rồi, thành tích tốt nhất mới thắng có 4 ván, hiện tại bọn họ đều đã nghỉ ngơi, một giáo viên dẫn bọn họ đi tham quan Thượng Hải một chút, trong đội tính chờ Tiểu Tuyết thi đấu xong lại lưu lại thêm 1 ngày mới về. Diệp Tuệ thì lại quyết định tự mình đi, cô dẫn hai cô em gái chơi thêm 2 ngày lại về, đã thương lượng xong xuôi với các thầy rồi.
Trận đấu thứ 8 rốt cuộc đã đến trong khẩn trương đợi chờ, Tiểu Tuyết sáng sớm đã dậy còn có chút uể oải không phấn chấn, xem ra tối hôm qua cũng ngủ không ngon, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ đã bắt đầu có áp lực. Đến giờ phút này, Diệp Tuệ nhưng là đã nhìn thoáng rồi, Tiểu Tuyết một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-thay-1982-huu-kien-1982/1086705/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.