Ngụy Nam xuất viện, cũng không thể đi làm ngay lập tức, còn cần tiếp tục tĩnh dưỡng. Ba mẹ hi vọng anh có thể về nhà ở, chăm sóc anh cũng khá tiện. Trên thực tế trong nhà cũng rất không tiện, phòng ở nhà bọn họ chật, còn là giường tầng, một bệnh nhân như Ngụy Nam ở giường trên hiển nhiên không quá hiện thực, để ba gần một nửa trăm tuổi leo lên leo xuống cũng rất không tiện, cuối cùng vẫn là quyết định về ký túc xá ở.
Diệp Tuệ cũng đề nghị anh về ký túc xá, cô đi qua thăm anh cũng tiện hơn một chút, đơn vị anh cách nhà cô gần một chút. Sau khi Ngụy Nam trở lại ký túc xá, Diệp Tuệ mua bếp lò, than cục cùng nồi chén gáo bồn cho anh, có thể tự mình nấu canh nấu cơm. Ăn ở căn tin tuy tiện, nhưng đến cùng vẫn là không thể chuyên môn đi chiếu cố khẩu vị của bệnh nhân là anh đây.
Hà Ngọc trân đi lại thăm con trai, phát hiện đã mua thêm rất nhiều đồ, vừa hỏi, mới biết được là Diệp Tuệ mua. Hà Ngọc Trân mở vung nồi, nhìn canh cá chuối hầm trên bếp lò, cười nói: “Diệp Tuệ đứa bé này thật sự là có khả năng, tâm tư nhẵn nhụi, suy xét cũng chu đáo nữa. Về sau mấy đứa kết hôn, mẹ liền hoàn toàn không lo con không có ai chăm sóc.”
Ngụy Nam thả sách trong tay xuống, nói: “Chẳng lẽ không phải là ba cô ấy lo lắng về sau theo con, con không có thời gian chăm sóc cô ấy sao?”
Hà Ngọc Trân không khỏi cười một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-thay-1982-huu-kien-1982/1086688/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.