Lúc Diệp Tuệ khôi phục lại tri giác, chỉ cảm thấy ót đau thấu tim, như là bị đâm xuyên qua vậy, phảng phất có một bàn tay đang bóp lấy bộ não cô, huyệt thái dương vừa căng lại đau, bà cắn chặt răng cố chịu, vẫn là không khống chế được rên rỉ ra tiếng, ngay sau đó bên tai vang lên vài tiếng gọi mang theo sợ hãi: “Chị, chị, chị không sao chứ?”
Diệp Tuệ nghe người ta gọi chị, nghĩ rằng Diệp Doãn* Văn còn nguyện ý đến gặp mình một lần trước khi chết, xem như nó còn có chút lương tâm. Chỉ là bà cũng cái tuổi này rồi, giờ chỉ có phần chờ chết, sao có thể không sao? Vốn đã cả người là bệnh, đầu thì vẫn tốt, giờ đầu cũng phát bệnh, đây chả phải là quang cảnh lập tức phải đi gặp Diêm Vương sao? Bà suy yếu thở dài, có lệ một câu: “Không sao.” Sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, một lát sau, đôi mắt nhìn đến hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhất thời sợ hãi kêu “Oa” một tiếng, hiển nhiên là bị kinh ngạc đến nhảy dựng. Tiếng kinh hô này không chỉ có dọa đến bản thân, còn có cặp song sinh trước mặt kia —— Doãn Văn cùng Doãn Vũ hơn mười tuổi.
*: đây là cái chữ này 允, mình kiếm được nó trên trang web trung, rồi cho lên hvdic.thivien.net để tra, nó có hai cách đọc, trên wikidich chọn cách đọc là Duẫn, nhưng mình thấy nó khó đọc quá, nên mình chọn cách kia là chữ Doãn, và sẽ dùng đến hết cả truyện nhé.
Diệp Tuệ không biết làm sao cả mình ngó ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-thay-1982-huu-kien-1982/1086618/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.