Âu Dương Oanh Ca thấy Lạc Trường An nhìn mình chăm chú thì cảm thấy cả người khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ có cảm giác muốn nói mà không biết phải nói gì như bây giờ. Mỗi lần Âu Dương Oanh Ca muốn mở miệng lại cứ như có trăm nghìn chất kết dính nơi cổ họng khiến nàng chẳng nói nên lời.
Trong lòng vô cùng rối rắm nhưng bề ngoài Âu Dương Oanh Ca vẫn cố giữ nét kiêu ngạo của mình. Đôi mắt nàng đảo một vòng. Nàng nghiêm giọng, tay chỉ xuống đất: "Các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả? Nơi này là nơi nào có biết không? Sao lại để một đống đổ vỡ dưới đất như thế? Đúng là xui xẻo!"
Cung nữ của Ngũ Công chúa đều nhất mực cúi đầu ngậm miệng. Đây là đức tính tốt được Thuần Quý phi dạy bảo qua nhiều năm.
Lúc này Lạc Trường An cũng nhớ đến kiệt tác do Lưu Tần gây ra. Vừa nãy ai ai cũng lo lắng cho thai nhi trong bụng Lưu Tần làm gì còn tâm sức để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Lạc Trường An nhìn xung quanh. Ở đây ngoại trừ nàng còn lại đều là mấy người Ngũ Công chúa vừa đến. Lạc Trường An chợt ngẩn ngơ.
Thế là đang mắng nàng à? Hay là muốn sai bảo nàng dọn dẹp?
"Còn đứng ngây ra đó, có cần bổn Công chúa dạy ngươi làm việc không?"
Sao nàng cứ cảm thấy vị Công chúa này đang chỉ cây dâu mắng cây hoè vậy? Lạc Trường An thầm nghĩ.
Lúc này hai, ba người bên cạnh Âu Dương Oanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-sinh-tuong-tu-huyen-mong/2544819/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.