Triệu Nhàn Yên cười ranh mãnh. Nàng thầm đắc ý trong lòng.
Lạc tỷ tỷ thế này không phải đang thầm thừa nhận với nàng sao?
Lạc Trường An cũng nhận ra ngày hôm nay nàng đã lộ ra quá nhiều điểm kỳ quặc.
Có lẽ mẫu thân đang rất lo lắng. Mười sáu năm sống ẩn dật, không ngờ nàng nhờ một lần liền thành danh... Nhưng dù sao chuyện cũng đã lỡ, nàng đành phải đâm lao theo lao mà thôi.
"Nhìn gì đó? Không phải muốn trò chuyện với tỷ sao?" Lạc Trường An mỉm cười.
Triệu Nhàn Yên cười tinh nghịch. Nàng thu lại vẻ đắc ý, suy nghĩ thật cẩn thận về Tứ công tử phủ An Đình Bá này.
Đây là lần đầu tiên Lạc tỷ tỷ chủ động hỏi chuyện nàng đấy, không thể để tỷ ấy xem thường được. Nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn cảm thấy có thứ gì đó không đúng trong chuyện này...
"Thật ra muội và Trác ca ca quen biết không được bao lâu, cũng chỉ gặp mặt từ ngày Đại ca hồi Kinh." Triệu Nhàn Yên nghiêm túc nhớ lại: "Trác ca ca cũng tốt lắm! Huynh ấy dễ gần, đối xử với mọi người đều hoà nhã lễ độ. Nhưng mà... muội nhớ là huynh ấy không thích bị người khác chạm vào người. Hôm trước có một nha hoàn giúp huynh ấy thay đồ liền bị huynh ấy mắng rồi thẳng thừng đuổi ra ngoài. Nha đầu đó rất đau lòng còn chạy đến khóc lóc với Hiểu Thu của muội. Đến giờ muội vẫn cảm thấy kỳ lạ."
Triệu Nhàn Yên vừa nghĩ về Trác Chinh lại vừa nghĩ về Lạc Trường An. Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-sinh-tuong-tu-huyen-mong/2544796/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.