Cô làm sao có thể để anh nhìn thấy mình nghèo túng như thế.
Anh đứng ở trước mặt cô, cũng giống như cô nhìn chằm chằm mấy đồng xu trước mắt. Trong mắt hai người đều là đau đớn, cô là bởi cuộc sống, là bởi mất mặt, mà anh là hối hận rất sâu và sự đau lòng.
Một khắc kia, hai người đều rất bình tĩnh, chỉ là dưới lớp da mặt bình tĩnh lại là mãnh liệt không thể ngăn cản kích động mà khẩn trương.
Chưa từng nghĩ đến, cô ngày xưa quần áo chỉnh tề sẽ giống như kẻ ăn xin đứng ở trước mặt anh. Mà anh, đã không còn là anh của trước kia. Anh hơn ba mươi tuổi mặc vest và giày da, một bộ dáng nhân sĩ thành công, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh làm đau đớn mắt cô.
Đúng rồi, bọn họ đều đã không còn trẻ, ai cũng không thể vì đợi ai mà nhiều năm không kết hôn như vậy. Huống chi anh kết hôn, cô cũng đã sớm nghe nói đến.
Bọn họ đều đã không còn là người của năm đó, lại gặp lại nhau sau mấy năm lúc xấu hổ như vậy.
Cô đi theo anh vào quán cà phê, nhìn anh thành thạo gọi cà phê, điều này làm cho cô nhớ lại lúc vừa quen biết, hai người cùng đi đến quán cà phê hẹn hò, anh còn náo loạn ra trò cười rất lớn. Vòng đi vòng lại sau nhiều năm, anh đã vô cùng quen thuộc với trường hợp như vậy, trái lại cô không hợp với trường hợp lại, không được tự nhiên.
Năm tháng lưu lại trên mặt cô rất nhiều dấu vết. Anh càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-qua-bay-nam-anh-co-con-yeu-em/243102/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.