Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó cả ba cứ vừa uống vừa trò chuyện đến tận khuya, dường như quá khứ mỗi người đều được bóc ra kha khá.

Tư Mã Kỳ khác với ba người còn lại, hắn say rượu đến mức vừa nói vừa khóc lóc, chút chút lại gào lên inh ỏi.

Tỷ như y quay sang kéo tay Mạc Cố khóc nức nở: ''Huhu, ta không muốn ở đây chút nào hết."

Lại nhìn sang La Du níu lấy áo hắn: "La Du, ta gọi ngươi là ca ca, ngươi đưa ta xuống núi có được không?"

Sau đó lại hướng Mạc Phong nửa quỳ nửa bò vừa khóc vừa gào: ''Cát chủ, ta sai rồi, sau này không dám bỏ trốn nữa..."

Rồi đứng dậy nhìn xuống đường chỉ tay mắng inh ỏi: ''Bọn khốn kiếp, đáng đời các ngươi!!"

Cuối cùng hắn bị người đi đường chửi là đồ điên sau đó lại bị chủ nhà đạp cửa xông ra đuổi hết đám lâu la ồn ào trên nóc nhà mình đi. Ba người bọn họ kéo Tư Mã Kỳ ríu rít xin lỗi.

Thế là cả bốn người đành quay về cung, La Du lớn nhất nên nhận cõng cái con sâu rượu kia về.



Ngày hôm sau cả ba người đều không thấy cái đuôi mang tên Tư Mã Kỳ bám theo nữa. Y chính là mất mặt đến mức muốn độn thổ nên chạy đi trốn cả hai ngày sau đó.

Đợi đến ngày thứ ba là đại lễ tiếp đón sứ thần, với thân phận hoàng tử Nhĩ Lê quốc, lại là một trong ba nhân vật chính nên y không thể không đến đại điện dự tiệc.

Mà trong thời gian hai ngày đó, Mạc Cố cùng Mạc Phong đã nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ binh quyền, làm quen với thân phận của mình. Bận rộn lại càng làm bọn họ trở nên thành thục hơn.

La Du cũng đồng dạng tiếp nhận Dự vương phủ ở trong kinh thành, bắt đầu tham gia triều chính và làm quen với những thứ xung quanh.

Hoàng cung Liên Chi quốc hôm nay chốc chốc lại có tốp người bưng lễ vật, đồ ăn thức uống đến đại điện trông náo nhiệt vô cùng. Tại đại điện sáng sớm tất cả văn võ bá quan cũng đã sớm ngồi vào vị trí của mình, mọi việc đều xong và chỉ đợi sứ thần hai nước Đổng Bắc và Nhĩ Lê đến là bắt đầu yến tiệc.

Tư Mã Kỳ hôm nay vứt hết liêm sỉ. Y không những không trốn mà còn chạy ở phía dành cho ngoại quốc sang nhóm người Liên Chi, ngồi ngay chỗ La Du lại bắt đầu lanh lảnh tám chuyện.

"Này, tiểu Cố, hai ngươi rõ ràng nhỏ tuổi như vậy sao lại uống rượu không say cơ chứ, chẳng lẽ hôm đó các ngươi uống rượu dỏm à!?"

Mạc Phong liếc hắn một cái, không khách khí mà nói: "Bọn ta uống là rượu nữ nhi hồng thượng hạng, của huynh mới là rượu dỏm đấy."

"Không phải chứ, các ngươi chỉ mới mười bốn tuổi, võ công thì không nói sao đến uống rượu cũng có thể yêu nghiệt như vậy chứ!"

Mạc Phong nghe xong thì nhếch môi cười rõ ra mặt: "Thì ra hai ngày qua huynh tự so sánh với tửu lượng chúng ta rồi tự thấy bản thân mất mặt nên trốn đi đấy hả?"

Tư Mã Kỳ có chút xấu hổ dơ tay lên ho húng hắn vài cái.

"Khụ, ừ thì..., ta trước đây ở trong Cát

chưa có uống, hôm đó là lần đầu tiên."



"Tửu lượng kém lại không dám nhận, Du ca cũng giống như huynh, sao huynh ấy không say?"

"Ngươi...Ta so được với tên mặt đơ này à, lại gọi hắn "Du ca~", cũng không thấy ngươi gọi ta như vậy!"

"Ai bảo huynh suốt ngày quấn lấy A Cố làm gì."

La Du ngồi bên cạnh nghe hai tên ấu trĩ lải nhải lại nhìn sang Mạc Cố hỏi:

"Các ngươi hay uống rượu lắm à, lại có thể uống rượu mạnh như vậy."

Mạc Cố ánh mắt đang nhìn chằm chằm lên phía hoàng hậu cười với nàng ta, thế nhưng cuộc trò chuyện của họ cũng không có bỏ lỡ, nghe hỏi liền dứt khoác xoay người lại ngồi chụm đầu tám chuyện với nhau.

"Cha ta cái gì cũng dạy ta cả đấy, các huynh còn biết ít lắm, vẫn là nên học hỏi nhiều vào."

Tư Mã Kỳ: "Hả!? Cả uống rượu cũng phải dạy?"

Mạc Phong: "Đương nhiên rồi, sau này nhỡ như muội ấy say rượu bị tên háo sắc nào đó chiếm tiện nghi thì như thế nào?"

Phải nói Mạc Bắc Ly vô cùng yêu thương nữ nhi này của mình, mọi thứ có thể ông đều dạy cho nàng tất tần tật. Đánh mất tuổi thơ của nàng thì như thế nào chứ, tương lai đến Thánh Thổ nàng có thể bảo hộ tốt cho bản thân là được rồi.

Mạc Cố tựa như không hài lòng, mày cau lại hừ hừ vài tiếng: "Ta dễ bị chiếm tiện nghi như vậy sao, huynh cũng không xem toàn bộ nam nhân ở Đô thành trừ người Mạc gia ra có ai dám đến gần ta không chứ!."

"Đúng đúng, là A Cố lợi hại đánh cho bọn họ mặt mày nở hoa, nhưng cha cũng có lý của ông ấy, những lúc muội không tỉnh táo tỷ như say rượu thì làm sao mà đánh người được."

Nghe đến đây Mạc Cố không khỏi nhớ đến Mạc Bắc Ly khi xưa, ông ấy dành tất cả thời gian dạy dỗ nàng thập toàn thập mỹ đến như vậy. Nàng thở dài đưa tay bưng ly rượu đối diện của Mạc Phong uống cạn.

"Hừ, có gì mà không được, lúc trước luyện tập ta say rượu còn đá luôn vào chân ông ấy kia kìa, ngày hôm sau vẫn còn sưng một cục rõ to, đáng đời."

Nói xong lại rót tiếp ly nữa uống cạn.

"Đó là ông ấy không đề phòng đứa nhỏ như muội sẽ làm vậy nên mới dính chiêu của muội, hại ta hôm sau chịu phạt cùng muội uống rượu muốn vỡ bụng."

"Hahaha, đều đáng đời."

Nhìn Mạc Cố vừa uống rượu vừa cười nhưng thật ra trong lòng không mấy vui vẻ. Đám người cũng biết đã nói chuyện không nên nói liền ngồi im bặt.

Cũng ngay lúc đó tiếng công công bên ngoài cũng truyền vào ê a kéo dài:

"Sứ thần Nhĩ Lê quốc, Đổng Bắc quốc đến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.