Khúc Yến Ninh đã hoàn toàn bị lẩu chinh phục, đắm chìm trong đống đồ ăn mỹ vị.
Sau đó còn gọi thêm đồ ăn hai lần, hai người ăn xong ôm bụng tê liệt ngã xuống sô pha, trên bàn chất đầy chén đĩa trống không, đừng nhìn hai người lớn lên thanh tú, sức ăn lại không nhỏ.
"Ợ ~ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút rồi về......." Khúc Yến Ninh ợ một cái, vẻ mặt suy yếu xoa bụng.
Sở Chu cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, y nằm liệt trên sô pha, thoả mãn híp híp mắt.
Qua một lúc lâu, Khúc Yến Ninh mới nhấn chuông gọi người phục vụ đến tính tiền, cậu lo Sở Chu đòi trả tiền, còn cố ý dặn dò một câu, "Hôm nay tớ mời khách."
Sở Chu lười biếng soi gương bổ trang, nghe vậy cố ý bóp giọng nãi thanh nãi khí nói: "Được được được, đều theo ý cậu ~"
Tính tiền xong, hai người lảo đảo lắc lư ra cửa, cưỡi xe ba bánh về nhà.
Xe ba bánh một đường xóc nảy, thời điểm về đến nhà, Khúc Yến Ninh cảm thấy đồ ăn trong bụng đều bị dâng lên cổ họng, cậu hít sâu mấy cái, dùng sức đem cảm giác buồn nôn đè xuống.
Sở Chu nhìn dáng vẻ không tiền đồ của cậu cười to, "Không có tiền đồ, ăn một cái lẩu thôi mà cùng khiến mình no —— cách!" Y cười quá mức, còn chưa nói xong liền bị nấc, tiếp theo sau lại nấc thêm mấy cái giống như đang cổ vũ. ('cách' là tiếng nấc í)
Khúc Yến Ninh nén cười vỗ vai y, hai người vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-muon-lua-ta-nuoi-meo/2447208/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.