Ta bước đến hiên nhà phía trước, trên cổng lớn có tấm biển ghi "Yên phủ", mưa lớn quá, trời cũng sầm lại nhìn không rõ phương hướng nữa rồi, không thể tiếp tục đi.
- Tướng công, chàng cuối cùng cũng trở về rồi, hi hi.
Ta khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, nàng ta mặc hỉ phục đỏ thắm, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn đang tươi cười nhưng đôi mắt lại vô hồn, ngây dại, rõ ràng là một người ngốc.
- Tướng công, chàng sao vậy? Có phải trời mưa khiến chàng cảm lạnh rồi không?
Nàng ta tiến lại gần hơn, dùng tay áo lau lau mặt cho ta, động tác luống cuống, mặt cũng hơi ửng đỏ. Ta ghét bị người khác đụng chạm, ngay lập tức bắt lấy cổ tay nàng, buông ra, rồi lùi lại. Gia nhân lúc này mới vội vã chạy ra, áy náy xin lỗi. Ta gật nhẹ đầu cho qua, cũng xin phép trú nhờ một lúc vì trời mưa to quá. Có nha hoàn hớt hải chạy lại chỗ nàng ngốc kia lôi kéo nàng đi, ta nhìn theo, cánh cửa đang khép dần, cô gái một thân hỉ phục đỏ thắm, miệng không ngừng gọi "tướng công, tướng công". Âm thanh nữ tử yếu ớt trong tiếng mưa dường như trở nên... thật da diết và thương cảm.
Không biết đã đứng đây bao lâu rồi mà mưa vẫn không ngớt, y phục cũng bị hắt ướt cả, trời càng lúc càng tối. Ta đang định mặc kệ thời tiết lao đi thì cửa đột nhiên lại mở. Lọt ra ngoài trước tiên là một bàn chân nhỏ với chiếc hài đỏ thắm, tiếp sau đó là cô gái ngốc vận hỉ phục tay cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-mot-mua-hoa/107799/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.