Lạc Xuyên ngẩn người nhìn Quân Vũ đang luyện viết, ở với tên ngốc này lâu ngày, ngoài nhìn hắn nàng cũng chỉ biết ngẩn người. Quả thực lúc hắn ngồi ngay ngắn, nhập tâm luyện chữ không giống kẻ ngốc chút nào, thực sự rất soái, rất hoàn mỹ. Mấy ngày nay nàng bệnh hắn luôn bồi nàng ăn uống, đi dạo, chiều đến cũng tự động ngồi học không nhọc nàng chăm sóc. Thỉnh thoảng, hắn còn biết lấy đồ ăn vặt, trà ấm cho nàng uống, nàng có cảm giác mình thực sự thành tiểu oa nhi rồi.
- Nương tử, nương tử rất yêu thích vi phu?
Hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn nàng toe toét cười, khuôn mặt lộ rõ sự tự hào!
Nàng giật mình ngoảnh mặt ra nhìn trời.
Hắn tự hào cái gì chứ?!!
- Nga, nương tử không nói gì tức là rất yêu vi phu rồi...
- Ngươi biết tự luyến từ khi nào vậy?
Tức thì, nàng bất đắc dĩ quay lại, chau mày hỏi hắn. Quân Vũ chu chu cái miệng, cất giấy bút chạy lại chỗ nàng, vẻ mặt biến hoá từ tươi rói sang khẩn cầu:
- Nương tử không yêu vi phu sao?
Đột nhiên, khoé miệng hơi nhếch lên, nàng tà ý cười, ghé sát vào tai hắn thì thầm:
- Cái này... còn chưa biết!
Ngắt câu, liền đứng lên rời đi, chỉ thấy hắn ngây ngốc ở đó hồi lâu mới lại bật dậy chạy với theo nàng:
- Nương tử, nương tử...
- Vi phu không hiểu a, nương tử rốt cuộc có yêu vi phu hay là không nha...
- Nương tử...
Lạc Xuyên trong lòng thích ý, tiếu dung phảng phất ẩn hiện, nhớ lại khuôn mặt ửng hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-mot-mua-hoa/107795/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.