22.
!
Ô, gan to bằng trời, dám giấu quỹ đen hả?
Vừa ra khỏi sảnh tiệc, tôi lập tức túm cổ áo Phó Hàn Thanh, nghiến răng gằn giọng: "Anh nói không phá sản là sao? Anh giấu tiền cho con nào?"
Hắn cười tủm tỉm:
"Hôm qua, anh đã nhận được những đồng tiền đầu tiên nhờ bán phương thuốc mới."
Trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi...
Bàn tay vàng của nam chính có khác hỉ, mới bấy nhiêu đó mà kiếm được tiền rồi.
"Được bao nhiêu rồi?"
"Một trăm tỉ."
Đệch...
Thế giới tiểu thuyết phi logic này!
Tôi thích quá đi thôi!
Thích lắm lắm!
Ha ha ha!
"Gửi ngân hàng lấy lãi cũng đủ sống phè phỡn cả đời rồi nhỉ?" Tôi hỏi.
Hắn gật đầu:
"Ừ, anh chuyển vào tài khoản của em rồi đó."
Tôi rưng rưng nước mắt vuốt ve hai má hắn: "Chuyển hết luôn hả?"
"Ừ, sau này cũng chuyển hết cho em."
Chời ơi cái miệng ngọt quá đi à, muốn hun quá đi à.
Tôi hun cái chóc lên môi hắn, khen ngợi:
"Vậy mới phải chứ, tiền lương nộp vợ mới là chồng ngoan."
Nghe vậy, ánh mắt của hắn sáng lên, cũng dần phủ màu ái muội...
Tôi vội vàng che miệng hắn:
"Ấy ấy, đang ở ngoài đường, có trẻ con đấy! Để về nhà, em thương!"
Thế là hắn không sấn tới nữa.
Nhưng mà đôi chân hắn bước như bay trên con đường về nhà.
23.
Quần tới quần lui đâu tầm hơn nửa tháng thì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-ma-xem-nu-phu-moc-nao-roi/2931613/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.