"Khụ khụ khụ!" Nguyễn Tĩnh ho khan vài tiếng, cười hi hi nói: "Anh đã biết rồi, chuyện này thật ra. . ."
Bùi Dĩ Mặc sắc mặt càng ngày càng đen, Nguyễn Tĩnh ngừng nói, tròng mắt đảo quanh, nói: "Ai, việc này cũng không thể hoàn toàn trách em mà, ba anh rất hào phóng, bỗng chốc viết một triệu. Em nghèo lắm nên chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, bỗng chốc bị tiền tài đánh tan tinh thần, cho nên mới bị buộc thỏa hiệp. Dù sao anh yên tâm, em đồng ý với ông ấy rời khỏi anh, nhưng em không đi tìm anh, nhưng anh lại đi tìm em, em như vậy cũng không vi phạm hứa hẹn với ba anh, đúng không?"
Nhìn cô hấp tấp giải thích, anh vẫn cảm thấy đáng yêu, anh thật không thể cứu nữa rồi. Anh hoài nghi có phải kiếp trước nợ cô ấy cái gì hay không?
Bùi Dĩ Mặc lạnh nhạt nhìn cô, ngữ khí nghe không ra là đã tha thứ cho Nguyễn Tĩnh hay chưa: "Nếu như lần sau có người lại cho em nhiều tiền hơn, mấy trăm mấy tỷ, em cũng thật sự sẽ rời khỏi anh huh?"
"Mấy trăm mấy tỷ!?" Nguyễn Tĩnh trừng lớn hai mắt, ở trong lòng cấp tốc tính một chút mấy trăm mấy tỷ là bao nhiêu tiền, rất nhanh liền hít một ngụm khí lạnh, không tự chủ được liền đem những lời trong lòng nói ra: "Thực sự có nhiều tiền như vậy thì em còn ở bên cạnh anh làm gì!"
Vừa nói xong cô lập tức liền phản ứng lại, gắt gao che miệng mình, nhìn anh, sắc mặt Bùi Dĩ Mặc đen như đít nồi rồi, nhanh chóng chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-trang-dau/777371/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.