“Kiểm tra thì anh ấn đầu em làm gì? Moá, em đâu phải là bác sĩ…”
Dư Bắc đập tay Cố Diệc Minh ra.
“Em giúp anh nhìn xem thế nào. Nhanh.”
Cố Diệc Minh thúc giục.
Dư Bắc cũng chẳng rõ anh ấy sồn sồn giục giã cái gì, như là giục sinh vậy.
Dư Bắc vén áo Cố Diệc Minh lên.
Anh hỏi: “Thế nào?”
“Có…”
“Có gì?”
“Tám múi cơ bụng.”
Dư Bắc lau nước miếng.
Cố Diệc Minh đỉnh thật sự, nằm liệt giường liệt chiếu hai, ba tháng mà vẫn còn cơ bụng.
Cậu dùng ngón tay quệt chút nước bọt, chà mạnh lên cơ bụng của anh.
Không phải vẽ, sờ sướng cả tay.
“Ui, ui,… A… Ưm…”
Cố Diệc Minh vẫn rên hừ hừ.
Cái giọng này…
Dư Bắc không phân biệt được là anh đang đau hay phê.
“Em thấy chẳng vấn đề gì hết.”
Cố Diệc Minh hoàn toàn khoẻ mạnh, trên người cũng không có vết sẹo nào.
“Có! Một vấn đề… rất bự.”
“Vớ vẩn, anh chỉ bịa.”
Dư Bắc định mặc kệ Cố Diệc Minh nhưng lại bị anh kéo tay đặt lên bụng mình, xoa tới xoa lui. Cố Diệc Minh nhắm mắt, trông vô cùng khoan khoái.
“Anh nghĩ chắc là mình bị em với Cố Quân Nho làm cho tức anh ách nên chướng cả bụng, khó chịu kinh khủng…”
Dư Bắc hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Cố Diệc Minh mở mắt, ánh mắt đầy ý nhị.
“Em giúp anh… hút một tí? Hút ra là khỏi.”
“Đệt… Đồ lưu manh~”
Chiêu “hút một tí” này của Cố Diệc Minh trị được bách bệnh.
Dư Bắc mắng mà chẳng có chút khí thế nào, giọng vẫn yếu xìu xìu.
Mắng xong cậu bèn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1061031/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.