Dư Bắc gào khóc thảm thiết, Cố Diệc Minh còn phải dỗ cậu.
Nhưng toàn thân từ trên xuống dưới chẳng cử động được, anh đành vỗ về mu bàn tay Dư Bắc.
Dư Bắc thiếu chút nữa là lăn ra ngất.
Mãi một lúc lâu cậu mới bình tĩnh lại, song thỉnh thoảng vẫn sụt sịt mấy cái.
Anh Lư ở đầu dây bên kia sợ hết hồn.
“Tiểu Bắc… Chuyện, chuyện cũng đã rồi, cậu đừng đau buồn quá. Haiz…”
Dư Bắc chùi nước mắt, nước mũi lên áo bệnh nhân của Cố Diệc Minh.
“Buồn cái gì? Em vui mà.”
Nghe vậy anh Lư càng rầu rĩ hơn.
Nhất thời anh ta không phân biệt nổi Dư Bắc đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay phấn khích vì được chia tài sản.
“Dù thế nào chúng ta cũng phải lo liệu chuyện hậu sự xong rồi hẵng vui. Cậu như vậy… Nếu tổng giám đốc Cố ở dưới suối vàng biết thì lại chẳng tức đến mức đội mồ sống dậy à?…”
Anh Lư không biết đấy thôi.
Người Mỹ hầu hết đều hoả táng nên nếu đội mồ thì cũng chỉ có cái hũ tro cốt, song như thế rõ ràng là mất hết uy lực.
Chẳng lẽ tức bung nắm tro làm mù mắt người ta?
“Bậy.” Dư Bắc nói. “Cố Diệc Minh vẫn còn sống anh ơi.”
“Hả? Ờm, ờm, không bị ấy ấy à? Vậy mà cậu gào khóc thảm thiết làm tôi sợ phát khiếp.” Anh Lư thở phào nhẹ nhõm.
“Em cúp máy trước nhé anh Lư, có chuyện gì nói sau.”
Dư Bắc vội vàng cúp máy.
Mình đang xúc động tột độ, chẳng thể để anh Lư phá đám được.
Tại sao trước kia mình lại nghi ngờ Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1061023/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.