Không thể để Cố Diệc Minh bế.
Đây là lòng tự trọng của 0 phẩy 5.
Lúc rời khỏi thang máy, Dư Bắc chầm chậm theo sau, Cố Diệc Minh đi trước mở cửa.
Cửa mở ra, Cố Diệc Minh đứng ngoài, không bước vào.
"Út Cưng, gọi cảnh sát, nhà mình bị trộm viếng thăm."
Dư Bắc nghe vậy thì giật mình, khập khiễng lao tới.
"Cái đệt, thằng chó nào dám ăn trộm nhà mình?"
Trong phòng khách có ba chiếc túi bạt.
Chuyện này suy cho cùng đều tại Cố Diệc Minh.
Dư Bắc giật lấy điện thoại của anh.
Vừa bị tra tấn về thể xác, giờ lại suýt gặp hoạ bóc lịch.
Cố Diệc Minh hiểu ra, hỏi: "Em thu dọn nhà cửa thế này hả?"
"..."
"Em sắp chuyển nhà? Chuyển đi đâu?"
"Anh kêu em quay về một chuyến, dọn đồ đi còn gì?"
Dư Bắc cãi chày cãi cối.
"Anh bảo em về là có ý đó à?"
Cố Diệc Minh bước đến, mở túi ra xem.
"Hừ, còn chọn toàn đồ đắt tiền. Được lắm Dư Bắc, anh chỉ mới bận nửa tháng, không dính lấy em mà em đã muốn ở riêng."
Cố Diệc Minh đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Dư Bắc vẫn chưa tính sổ với anh nhé!
"Đây là nhà em, em đem chút đồ đi thì làm sao?"
"Nhà em?"
Ánh mắt khinh bỉ của Cố Diệc Minh đã động chạm đến sức chịu đựng có giới thiệu của Dư Bắc.
Dư Bắc nổi giận.
"Tiền thuê nhà chứ gì? Sau này em đóng!"
Bị đè trên giường thì thôi, không lẽ những chuyện khác cũng phải tiếp tục chịu chèn ép?!
Cố Diệc Minh hơi bất ngờ, giơ ngón cái về phía cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1060961/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.