Cơ thể Cố Diệc Minh cứng ngắc, mặt mũi sa sầm.
Giống như bị người ta làm nhục.
Dư Bắc chỉ muốn cười.
Cái tội suốt ngày cà khịa, thả thính, làm mình buồn nôn này.
Hừ.
Mình cũng không phải loại dễ xơi đâu.
Bây giờ mình sẽ cho anh ấy nếm trải sự độc ác của loài người và sự tàn khốc của xã hội.
"Em không lừa anh đấy chứ?"
Cố Diệc Minh hỏi lại lần nữa.
"Chuyện cỏn con mà trông anh hãi hùng chưa kìa." Dư Bắc vươn vai, đâm thêm một nhát. "Có người còn chịch luôn ấy."
Cố Diệc Minh sắp phát điên.
"Em... Em cũng từng làm vậy?"
"Em thì chưa."
Thèm lắm.
Song anh bất lực, em đành bó tay.
Cố Diệc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mũi vẫn tuyệt vọng. Anh nắm lấy vai Dư Bắc lay lay.
"Sao em lại như thế? Chuyện đó mà em cũng làm? Em... Em không sợ bẩn à?"
Không.
Hơi mặn tí thôi chứ đâu có gì.
"Trả lời anh!" Cố Diệc Minh kiên quyết viện đủ lý do. "Em có nghĩ rằng thứ đó... thứ đó là để đi tiểu không? Em không sợ bị lây bệnh, nhiễm virus hả?"
Dư Bắc rút cục cũng chẳng nhịn nổi nữa.
Cậu co chân lên bụng, cười ha hả.
Chủ yếu do vai cậu sắp bị Cố Diệc Minh bóp nát.
Cùng tư thế ấy, nhưng mang ý nghĩa khác nhau.
Một kiểu là muốn bị chịch.
Một kiểu là thèm ăn đòn.
"Em cười gì? Có gì buồn cười? Anh nói cho em biết, việc này rất nghiêm trọng! Em nghiêm túc lên!"
"Cố Diệc Minh, ý anh là sao?"
Dư Bắc giữ lấy cái đầu lắc lư vì tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1060948/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.