Vừa khởi hành, bộ đàm trong xe đã vang lên tiếng đạo diễn.
“Ban tổ chức phát sinh hoạt phí cho mỗi đội, đặt ở sau ghế. Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, du lịch vui vẻ.”
Nghe tới có tiền, Dư Bắc hớn hở, sờ ra sau lưng, tìm thấy một phong bao lì xì.
Thường thì từ “bóc” tượng trưng cho niềm vui.
Ví dụ như bóc quà, bóc phong bì, bóc phốt…
“Hẳn 500 tệ luôn!”
Cố Diệc Minh vừa lái xe vừa nói: “Ít thế.”
Chẳng lẽ nhiều ngang anh tiêu lúc bình thường chắc? Còn không đủ một bữa anh ăn…
Cố Diệc Minh nào biết nỗi khổ trêи thế gian này.
Không giống đám con nhà nghèo chúng ta phải vất vả từ tấm bé.
“Đủ rồi, đủ rồi, trung bình một ngày hơn trăm tệ.”
“Nhưng mùa đông ở biên giới phía Bắc, chỉ rau cỏ bình thường đã hai, ba chục tệ một cân. Nếu ăn cơm tại khu du lịch hoặc những vùng xa xôi, có thể sẽ đắt hơn.”
Dư Bắc ngạc nhiên: “Sao anh biết? Anh chưa đi chợ bao giờ cả!”
Anh ấy lén xem review du lịch rồi hả?
“Đấy là thường thức thôi mà?” Cố Diệc Minh đáp.
Một cú tát vô hình giáng lên mặt Dư Bắc.
Thành Đạo Quốc cũng bảo: “Diệc Minh nói đúng, 500 tệ chẳng nhiều đâu. Chắc chỉ là tiền ăn, tiêu vặt thôi, trừ chi phí vé tham quan, khách sạn, đi lại, v.v. rồi, chứ không thì sao đủ.”
“À, em nhớ rồi! Bộ phim điện ảnh đầu tiên anh đóng hồi đại học năm thứ ba quay ở biên giới phía Bắc, còn hợp tác với thầy Thành nữa!”
Dư Bắc vỗ đùi, đắc ý lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1060920/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.