Chương trước
Chương sau
Vì đây là triển lãm tranh tư nhân, Lâm Thu Úc hỗ trợ viết thiệp mời, một số người quan trọng thì mẹ Lâm tự mình viết. Vốn dĩ Chu Lam cũng muốn ở lại Lâm gia giúp đỡ, nhưng có việc phải ra nước ngoài, bất đắc dĩ đi trước.
Đường Thường tuy không phải người Bình Thành, nhưng học đại học ở đây, từng bái sư phụ học vẽ một thời gian. Do gần hai mươi năm chưa vẽ, quan hệ giao tế bên mảng này bị chặt đứt hoàn toàn, sư phụ ở Hải Thị cũng không gặp. Triển lãm tranh lần này là để nối lại quan hệ, trong lòng bà có chút lo sợ bất an, sợ sư phụ bạn bè không muốn gặp bà.
“Cha không về sao?”
https://decudammyhay.com/
Lâm Thu Úc ngồi bên cạnh bàn, kỳ quái hỏi. Trong ấn tượng của cậu, chưa từng có trường hợp cha không ở nhà liên tiếp mấy ngày, hơn nữa lần này mẹ bận chuyện triển lãm tranh, cha cũng không ra mặt.
“Công ty cha con có việc bận.”
Mẹ Lâm giải thích.
“Bận đến buổi tối cũng không về nhà!”
Đường Thường gắp một đũa đồ ăn cho con trai nhà mình, mới mở miệng nói:
“Ông ấy đi công tác với người trong công ty ở vùng khác.”
“Vâng.”
Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng Lâm Thu Úc cũng không nghĩ sang hướng khác, chỉ vui mừng giúp mẹ Lâm chuẩn bị triển lãm tranh.
Một ngày trước triển lãm tranh, Cố Quy Đồng đặt công việc trong tay xuống, tới Lâm gia. Đương nhiên buổi tối sẽ ở lại đây, đối diện phòng Lâm Thu Úc là phòng cho Cố Quy Đồng, nhưng hiếm khi có tác dụng. Vì khi còn nhỏ Lâm Thu Úc rất thích sang phòng đối diện ngủ cùng Cố Quy Đồng, có lần hơn nửa đêm mùa đông chạy sang, kết quả bị cảm. Từ đó Cố Quy Đồng chủ động đến phòng ngủ của Lâm Thu Úc, nhiều năm như vậy người trong Lâm gia cũng quen.
Có thể là vì gần đây công ty quá nhiều việc, chờ Lâm Thu Úc tắm rửa xong, Cố Quy Đồng đã ngủ rồi. Người đàn ông cho dù nhắm mắt lại vẫn kiêu ngạo như cũ, đến áo ngủ màu lam đậm mặc trên người hắn cũng toát lên vẻ cao quý, mặt mày lạnh lùng thường ngày dưới ánh đèn ấm áp cũng nhu hòa không ít.
Lâm Thu Úc nhón chân, lặng lẽ đi đến mép giường, chậm rãi bò đi lên.
Nệm hơi lõm xuống, người đàn ông như cảm giác được điều gì đó, khẽ cau mày, duỗi tay ôm người vào trong ngực mình, mới thả lỏng mi, chìm vào giấc ngủ.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Lâm Thu Úc áp mặt trên ngực Cố Quy Đồng. Tơ lụa mỏng manh căn bản không ngăn được hơi ấm tỏa ra từ làn da của người đàn ông, ngửi mùi hương quen thuộc, chút hờn dỗi ẩn sâu trong lòng Lâm Thu Úc mấy ngày nay cuối cùng cũng biến mất.
Không biết tương lai cô gái nào sẽ vớ bở đây, nếu anh Quy Đồng cũng thích con trai thì tốt rồi, nhất định mình sẽ là người đầu tiên theo đuổi hắn. Trước khi đi vào giấc ngủ, Lâm Thu Úc mơ mơ màng màng nghĩ.
Mẹ Lâm thoạt nhìn có chút khẩn trương, buổi sáng nắm tay Lâm Thu Úc không buông, lúc ngồi xe đến triển lãm tranh vẫn nắm lấy tay Lâm Thu Úc.
“Mẹ, không cần khẩn trương, chắc chắn họ sẽ thích tranh của mẹ.”
Lâm Thu Úc an ủi nói.
Cố Quy Đồng quan sát biểu cảm của mẹ Lâm qua gương chiếu hậu. Không giống vẻ mặt khẩn trương, giống như.. đang lo âu cái gì đó, lúc nhìn về phía Lâm Thu Úc, cái loại cảm xúc này sẽ lớn hơn một chút.
Cố Quy Đồng nghĩ.
“A, dì Lâm!”
Vừa xuống xe đã thấy Chu Lam đứng ở cửa vẫy tay.
“Sao Tiểu Lam đến sớm vậy?”
Mẹ Lâm đau lòng đưa khăn tay cho Chu Lam:
“Mau lau mồ hôi.”
Vì hội Lâm Thu Úc chưa tới, cửa cũng không mở. Chu Lam mới đứng ở cửa mười phút, mặt bắt đầu đổ mồ hôi. May là buổi sáng, nếu là giữa trưa, có lẽ phấn đã trôi sạch.
Triển lãm tranh bắt đầu lúc 9 giờ, hiện tại mới 8 giờ. Mấy người mở cửa vào bên trong chờ, bảo an cũng tiến vào. Mẹ Lâm có chút đứng ngồi không yên, lôi kéo tay Lâm Thu Úc không bỏ.
“Dì Lâm.”
Cố Quy Đồng duỗi tay kéo hai người ra:
“Con và Tiểu Úc ra cửa đón khách.”
Đường Thường nhìn Cố Quy Đồng cao hơn bà hai cái đầu, trong lòng thả lỏng, nói:
“Con chăm sóc Tiểu Úc, dì ra cửa, khách đến đều là người quen của dì, các con ở bên trong, dì ra ngoài tiếp bọn họ.”
“Dì Lâm, con đi với dì.”
Chu Lam vội vàng theo sau, kéo tay mẹ Lâm.
Cố Quy Đồng thấy hai người đi xa, lúc này mới kéo Lâm Thu Úc qua một bên ngồi.
“Có đau không?”
“Cái gì?”
Lâm Thu Úc không biết có ý gì, thấy Cố Quy Đồng lấy từ túi ra một tuýp thuốc mỡ nhỏ muốn bôi lên tay mình, mới phát hiện ngón tay mình bị niết đỏ một tảng lớn.
Từ nhỏ da Lâm Thu Úc đã mềm, hơi dùng lực sẽ sưng đỏ, hiện tại xem như tốt hơn một chút. Nhưng Cố Quy Đồng đi đâu cũng mang theo một tuýp thuốc mỡ đặc biệt thành thói quen, thuốc mỡ xanh biếc trong suốt bôi trên tay có thể tiêu sưng rất nhanh.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng mềm nhẹ bôi thuốc mỡ lên tay cậu, thuốc mỡ lạnh lẽo chứa tia ngứa ngáy chậm rãi ngấm vào lòng cậu. Lâm Thu Úc ngẩng đầu nhìn Cố Quy Đồng vẻ mặt nghiêm túc bôi thuốc cho mình, mất tự nhiên tìm đề tài:
“Hình như mẹ rất khẩn trương, đáng lẽ vừa nãy nên ra ngoài với bà.”
“Để bà bóp đỏ tay em sao?”
Cố Quy Đồng có phần oán trách mẹ Lâm.
Lâm Thu Úc lặng lẽ liếc hắn một cái, lấy lòng nói:
“Vậy, chúng ta vào bên trong đi. Lần trước có bức tranh chưa mang ra, em muốn xem.”
Con giống mẹ, lời này không sai. Lâm Thu Úc thừa hưởng tám phần gương mặt của mẹ Lâm, mi thanh mảnh, một đôi con ngươi đen bóng. Chỉ là tính tình dịu dàng của mẹ Lâm đã làm tiêu tan sự lãnh đạm. Khi còn nhỏ trên mặt cậu còn có nét trẻ con, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu. Lớn lên, dáng người thay đổi. Thêm việc Lâm Thu Úc không nói chuyện nhiều với người ngoài, thường xuyên cho người ta cảm giác thanh lãnh.
Chỉ những người thân quen mới có thể thấy, Lâm Thu Úc cười rộ lên đuôi mắt nổi màu hồng nhạt, nhưng Cố Quy Đồng không muốn bất cứ ai nhìn thấy vẻ đẹp này.
Trung tâm triển lãm tranh chỉ có một bức tranh, dài khoảng hai mét và rộng một mét, có thể nhìn thấy từ xa.
Lâm Thu Úc kéo Cố Quy Đồng lại gần bức tranh, chỉ liếc mắt một cái đã ngây cả người, chậm rãi thả tay Cố Quy Đồng ra, hoàn toàn bị hấp dẫn.
Một làn nước đen ngòm nhấn chìm một đứa bé đang mở to mắt, một bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt đứa bé như muốn cứu nó. Nhưng cổ tay bị cắt đứt, máu theo ngón tay nhỏ giọt trên má đứa bé. Màu đen của nước tương phản rõ rệt với màu trắng của đứa bé và cổ tay, hơi thở tuyệt vọng ập vào mặt.
Lâm Thu Úc bị bức họa ảnh hưởng, tay nhẹ nắm phần áo trước ngực, trong lòng cực kỳ khó chịu, như thể mình là đứa bé chết đuối. Bản thân bức tranh đã to lớn, mẹ Lâm sử dụng màu sắc thuần thục, rõ ràng chỉ có ba màu, nhưng làm người ta bất giác lo lắng, muốn vươn tay cứu lấy đứa bé.
“Tốt! Tốt!”
https://decudammyhay.com/
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay và tiếng trầm trồ khen ngợi.
Cố Quy Đồng và Lâm Thu Úc quay đầu nhìn lại, ra là một cụ già đầu tóc bạc trắng, tinh thần phấn chấn. Mấy vị trung niên sau lưng ông, cũng thở dài cảm thán.
Cụ già vỗ tay xong quay đầu nói với mấy vị trung niên:
“Nhìn thấy không, tiểu sư muội của mấy đứa hai mươi năm không vẽ tranh còn tốt hơn mấy đứa. Đây là linh khí!”
Mấy người trung niên không hề khó chịu còn gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, tiểu sư muội thật lợi hại!”
“Con nói, triển lãm tranh này quá nhỏ.”
* * *
“Được rồi, tiểu sư muội tự có sắp xếp.”
Cụ già bảo bọn họ ngưng nói, quay đầu lại thấy Lâm Thu Úc, mắt sáng rực lên.
“Ai u, đây là Tiểu Úc hả!”
Chỉ liếc mắt một cái, cụ già đã nhận ra Lâm Thu Úc là con trai của đồ đệ nhỏ của mình.
“Ông là?”
Cụ già hiền từ cười nói:
“Ông sao, ông là sư phụ của mẹ con, năm đó ở Hải Thị còn bế Tiểu Úc đó!”
Sờ sờ đầu Lâm Thu Úc, nói tiếp:
“Không biết cha con nghĩ gì, đột nhiên lại chạy sang Bình Thành phát triển. Mẹ con còn hùa theo, tranh cũng không thèm vẽ!”
“May là trình độ vẽ của tiểu sư muội vẫn còn.”
Một vị trung niên mặc áo đen xen mồm nói.
https://decudammyhay.com/
Người ta lại bàn tán xôn xao về bức tranh, Lâm Thu Úc thấy thế lui ra sau vài bước, cho bọn họ chỗ đứng. Cố Quy Đồng ôm Lâm Thu Úc qua một bên, Lâm Thu Úc nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực Cố Quy, khép hờ mắt, bức tranh vẫn luẩn quẩn trong đầu không thôi.
“Tiểu Úc.”
Cố Quy Đồng cúi đầu gọi một tiếng Lâm Thu Úc.
“…”
Lâm Thu Úc mở mắt ra nhìn Cố Quy Đồng, không rõ chuyện gì.
Cố Quy Đồng không hổ là lớn lên từ nhỏ với Lâm Thu Úc, nhìn vào từng hành động của cậu đã biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Hiển nhiên Lâm Thu Úc vừa nhìn thoáng qua bức tranh đã bị sốc. Cố Quy Đông không biết vẽ, cũng nhờ vào nguyên nhân này, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bí mật ẩn trong bức tranh.
“Nhìn kỹ đôi mắt đứa bé xem.”
Cố Quy Đồng đưa tay vuốt ve khóe miệng cong cong của Lâm Thu Úc, nhẹ giọng nói.
Lâm Thu Úc ngoan ngoãn nhìn qua, vừa lúc cụ già và mấy người trung niên không che mất, cậu có thể thấy rõ ánh mắt của đứa bé.
Theo lẽ thường mà nói, nếu muốn đứng phía trên để cứu đứa bé, đáy mắt đứa bé hẳn phải có ảnh ngược của người kia. Nhưng trong mắt đứa bé lại hiện ra ảnh ngược của một người đàn ông, theo ánh mắt đứa bé nhìn về phía trên bên phải bức tranh, không có ai.
https://decudammyhay.com/
Chỉ có một tia ánh sáng chiếu tới đó, không thấy được, nhưng một khi đã chú ý thì bỏ qua không được. Lúc này cảm giác Lâm Thu Úc khi xem lại bức tranh hoàn toàn thay đổi. Cảm giác tuyệt vọng biến mất, hy vọng như trỗi dậy.
“Thật là lợi hại!”
Lâm Thu Úc ngẩng đầu nhìn Cố Quy Đồng, chỉ thấy Cố Quy Đồng cau mày, đang muốn hỏi làm sao vậy. Cố Quy Đồng chìa tay mình ra, thì ra cậu bất tri bất giác rớt nước mắt.
Cụ già bên kia im lặng, hiển nhiên cũng phát hiện một khác mặt của bức tranh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.