Editor: Linh 
Lôi Dực vẫn cau mày như cũ, suy tính chốc lát cuối cùng cũng thỏa hiệp. “Em muốn đi phỏng vấn thì nói trước với anh, anh điều tra một chút rồi sẽ đi cùng em.” 
“Được, cám ơn!” Cô biết bọn anh làm vệ sĩ, thế nào cũng cảm thấy khắp nơi trên thế giới này đều có người xấu, trước đó luôn luôn làm xong đề phòng chu đáo, chỉ cần cô có thể tìm việc làm là tốt. “Đúng rồi, lát nữa chúng ta đi thăm ông nội đi!” 
“Ông nội bảo chúng ta không được đến làm phiền ông.” 
“Ông nội là hi vọng chúng ta có nhiều thời gian ở chung, nhưng chúng ta còn nhiều thời gian, cũng không cần gấp mấy ngày nay. Không bằng buổi trưa đi tìm ông nội ăn cơm, buổi tối trở về nhà ba mẹ ăn cơm, cho dù miệng bọn họ nói mấy câu, nhưng trong lòng nhất định là rất vui vẻ!” 
“Ừ… Cũng tốt!” Lôi Dực vốn là ngày ngày đều thấy ông nội, hai ngày nay đột nhiên không thấy quả thật không có thói quen, vợ nói còn nhiều thời gian, anh nghe được ngược lại rất vui mừng, ngày đúng là tế thủy trường lưu* mới phải. 
(*) Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. 
“Còn phải mua quà, đừng quên mang theo tiền đó!” Cô bây giờ không việc làm, hay là tiêu tiền của anh đi, đối với việc tiêu tiền của người khác, cô hai đời đều là thuận buồm xuôi gió, không biết có thể coi là ưu điểm không? 
“Về nhà cũng cần mua quà?” Anh trừ năm mới ra, chưa từng nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-ket-hon-lam-vo-chong/3083430/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.