Bạch Ngọc Đường trở lại thành phố H vào cái đêm gió tuyết lẫn lộn này. Anh hận không thể ngay lập tức trông thấy con mèo nhỏ khiến anh sáng nhớ chiều mong kia.
Từ khi bị Đinh Triệu Lan biết chuyện của hai người, anh rất ít có cơ hội được gặp Triển Chiêu. Không chỉ bởi Triển Chiêu bị Đinh lão đại trông chừng rất chặt, mà cũng vì mình thực sự không thể phân thân ——- chị dâu mình sắp sinh đứa cháu đời thứ ba cho Bạch gia, thân là một thành viên trong nhà, lúc này cần phải gánh vác một phần với anh hai. Trở về Bạch thị hỗ trợ, khiến Bạch Ngọc Đường nhiều năm theo nghề y mệt mỏi khôn tả. Cũng may Bạch Ngọc Đường xem như là một kỳ tài thương mại, còn chưa đến mức không ứng phó được.
Thay anh hai đi Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, xa cách ngắn ngủi lần này nhưng lại khiến Bạch Ngọc Đường phong lưu đa tình, không biết nhớ nhung là gì nay cũng đã được thưởng thức sâu sắc mùi vị tương tư.
Nhắm mắt lại là như thấy đôi mắt sáng khẽ cười của cậu, mở mắt ra là như thấy bóng người mảnh mai của cậu. Nhớ đôi tay man mát của cậu, nhớ đôi môi ấm áp của cậu, nhớ làn da mềm mại của cậu, nhớ gò má ửng đỏ của cậu… Thậm chí, Bạch Ngọc Đường thậm chí còn nhớ cả đĩa cơm rang trứng vừa cháy khét vừa đen sì mà Triển Chiêu rang cho anh trước khi anh đi.
Vì không để cho mình tương tư thành cuồng, Bạch Ngọc Đường giảm hành trình một tuần xuống còn bốn ngày, liều mạng mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-gia-kha-truy/2033562/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.