Hai người nắm tay nhau bước ra ngoài, Lưu Nguyệt ngoái lại nhìn ngôi nhà sau đó đưa mắt nhìn anh, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Thẩm Quân lắc đầu: "Không sao, tôi cũng quen rồi. Chúng ta về thôi."
Nói rồi anh mở cửa ghế phụ ra, cô nhanh chóng đi tới ngồi vào. Anh đóng cửa rồi vòng qua vị trí bên kia, ngồi vào rồi khởi động xe rời đi. Trên đường đi hai người đều im lặng không nói câu nào, bầu không khí cực kì yên tĩnh. Lúc này bụng cô truyền tới tiếng kêu phá đi bầu không khí này, cô ngượng ngùng đưa tay ôm bụng.
Anh nhìn sang cô thấy cô như vậy thì cảm thấy buồn cười, những cảm xúc không vui lúc nãy cũng vơi đi không ít. Anh nói: "Quên mất là bây giờ cũng trưa rồi, cô còn chưa ăn gì. Đây là lỗi của tôi."
Cô lắc đầu: "Không sao đâu, không phải lỗi của anh."
Anh cũng không nói gì lái xe tới một nhà hàng cách đó không xa. Anh dừng xe lại, quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh: "Hôm nay thay đổi một chút, chúng ta đi ăn đồ Nhật."
Hai người bước vào bên trong nhà hàng, nhân viên thấy anh thì nhanh chóng đi tới: "Thẩm tổng."
Thẩm Quân gật đầu, hỏi: "Cậu ta đi công tác về chưa?"
Nhân viên phục vụ đó lắc đầu: "Ông chủ vẫn chưa đi công tác về."
"Được, vậy cho tôi một phòng như cũ."
"Dạ được."
Anh dẫn cô đi đến một gian phòng ở gần cuối hành lang, mở cửa ra bước vào. Anh quay sang nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-gan-ben-nhau/2946075/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.